Hạ Thời Sâm còn qua hỏi một câu, cậu ấy không xác định được Sở Thiên Lê có bị gọi phụ huynh hay không, thay vì đợi chủ nhiệm lớp tới hỏi mình, chẳng thà cậu ấy chủ động một chút bây giờ qua đó.
Hạ Thời Sâm đã tổng kết ra quy luật, chỉ cần Sở Thiên Lê rời khỏi tầm mắt một chút thôi, rất nhanh chủ nhiệm lớp sẽ thông báo cho cậu ấy tới nói chuyện.
Đàm Mộ Tinh tốt tính lên tiếng đáp lại: "Lần này là gọi cho phụ huynh của tớ, thầy không bảo cậu ấy gọi điện thoại cho người nhà."
Sở Thiên Lê dùng tay chống đầu: "Ai da, cũng không cần tốn sức nói với ba mẹ như vậy, thật sự có chuyện gì thì anh đi xử lý một chút là được rồi."
Sở Thiên Lê ở nhà thì tỏ ra ngoan ngoãn đáng yêu, Hạ Chính Hợp và Dư Tân không biết mấy chuyện mờ ám của cô, càng không biết cô đã gây ra một đống phiền phức ở trường.
"..." Hạ Thời Sâm cố kìm nén sự xúc động muốn đánh cô, cậu ấy c.h.ế.t lặng nói: "Tuần sau anh muốn tham gia thi đấu, em sẽ không gây ra chuyện gì đấy chứ?"
Tuần sau Hạ Thời Sâm rất bận, cậu ấy không có thời gian gặp chủ nhiệm lớp.
Sở Thiên Lê lười biếng nói: "Ai có thể nói trước được chuyện tương lai chứ, hay là em bói cho anh một quẻ?"
Hạ Thời Sâm: "..."
Hạ Thời Sâm quả quyết quyết định giữ lại chút thời gian, nhớ đâu thật sự phải cứu nạn giải nguy, tốt xấu gì cũng có phương án ứng phó.
Bây giờ cậu ấy có một loại dự cảm, nếu cuộc sống cứ tiếp tục như thế này, cậu cũng sẽ giống như chú hai không cưới không sinh con, chủ yếu là việc giao tiếp với những đứa trẻ nghịch ngợm thật sự là quá phiền phức.
Khâu Tình Không cũng cuống cuồng chạy tới hỏi han như vậy, cô ấy chỉ là ra ngoài xin dạy quay phim mà thôi, sau khi trở lại thì phát hiện hai người bạn của mình bị bắt đi, tất nhiên sẽ cảm thấy rất mơ hồ.
Vốn dĩ cô ấy tưởng là nghiệp vụ bói toán của ba người bị loại bỏ, ai ngờ mở hàng lại bị côn đồ lưu manh quấy rối gây ra một cuộc va chạm không vui.
Khâu Tình Không: "Không sao thì tốt, thầy cô là người có mắt, chúng ta không cố ý gây chuyện mà!"
Đàm Mộ Tinh chưa từng nổi giận trong lớp, người sáng suốt vừa nhìn là biết do ai gây chuyện.
Sở Thiên Lê cười vỗ Đàm Mộ Tinh: "Cậu ấy vừa nói là muốn cung cấp trang phục quay phim, về nhà sẽ làm một đôi găng tay xem bói."
"Tớ không phải, tớ không có, đừng nói bừa." Đàm Mộ Tinh vội vàng phủ nhận liên tiếp ba lần, cậu căng da đầu nói: "Tớ thật sự không biết làm quần áo cho người khác..."
Sở Thiên Lê: "Ai da, không biết thì có thể học, mọi người mới bắt đầu đều không biết, nhưng chỉ cần đặt ra một cái deadline, cậu sẽ đột nhiên phát hiện ra cái gì cũng biết hết.
Thời gian càng ít thì sẽ làm được càng nhiều, giống y như ma pháp vậy!"
Đàm Mộ Tinh: "..."
Cuối cùng Đàm Mộ Tinh bất lực dùng điện thoại đặt mấy cuốn sách chuyên nghiệp, bây giờ cậu giống như thực tập sinh vừa mới lên chức vậy, cái gì cũng không có người dạy nhưng lại được phân cho một đống việc, chỉ có thể thông qua tự học để hoàn thành nhiệm vụ.
"Như vậy thì tất nhiên là tốt, chúng ta làm cho nề nếp một chút, bây giờ tớ đã nghĩ xong mấy cái đề án rồi, cậu có thể lựa chọn xem quay chủ đề gì..." Khâu Tình Không cúi đầu xem điện thoại: "Tớ gửi vào trong nhóm rồi đó!"
Sở Thiên Lê xem sơ qua tin nhắn trong nhóm, Khâu Tình Không đúng thật là có rất nhiều phương án, ví dụ như "đặc điểm của chính duyên tiếp theo là gì", "lúc nào thì có thể phát tài, con đường giàu đột ngột là gì"..., trông có vẻ như đã tham khảo rất nhiều nội dung video của trang web nào đó.
Sở Thiên Lê nghĩ trái nghĩ phải một phen, cô dùng ngón tay chỉ vào một mục trong đó nói: "Cái này đi."
"Tháng sau sẽ có chuyện tốt gì xảy ra sao?" Khâu Tình Không bước lên nhìn xem, tò mò nói: "Tại sao lại chọn cái này? Lúc tớ viết còn sợ cái này nhạt nhẽo ấy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT