Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa có quy luật.

Hạ Thời Sâm đứng dậy, cậu ấy vừa đi về phía cửa, vừa lên tiếng hỏi: “Ai đấy?”

Ngoài cửa truyền tới giọng nói yếu ớt của Sở Thiên Lê: “Anh, là em.”

Trong nháy mắt Hạ Thời Sâm bị dọa cho suýt nữa thì hồn phi phách tán, nói thật là bây giờ cậu ấy không muốn gặp cô, nhưng vẫn nhắm mắt mở cửa, buồn bực nói: “Có chuyện gì?”

Hạ Thời Sâm vẫn chưa mở hẳn cửa ra, cậu chỉ mở ra một khe cửa nhỏ, phòng bị nhìn người ở bên ngoài.

Sở Thiên Lê ngại ngùng co lại bên cửa, cô chột dạ hỏi: “Anh, có thể cho em mượn bài tập của anh một lát không?”

Sở Thiên Lê không ngờ bài tập lại nhiều như vậy, cô vừa mới xem trong nhóm lớp xong thì sững sờ, sâu sắc cảm nhận được kỳ trước mình đã chơi buông thả quá rồi.

Đúng thật là cô không thích làm bài tập, nhưng không nộp bài tập sẽ gặp phải phiền phức, làm tạm một phần cũng có thể tránh được không ít rắc rối.

Hóa ra là muốn chép bài tập.

Hạ Thời Sâm lập tức thả lỏng ra, đột nhiên cậu ấy cảm thấy Sở Thiên Lê rất thần kỳ, cô lặp đi lặp lại việc nhảy ngang giữa sâu không lường được và vụng về, khiến người ta không thể đoán chính xác phong cách vẽ ly kỳ của cô.

Hạ Thời Sâm nhìn thấy ánh mắt mong chờ của cô, nhàn nhạt nói: “Không phải là em miễn cưỡng biết hết mọi thứ trong loài người sao, tại sao lại không biết đáp án bài tập?”

Sở Thiên Lê trợn tròn mắt: “Cái này...”

Hạ Thời Sâm lạnh lùng đóng cửa: “Bài tập của mình tự mình làm.”

Sở Thiên Lê đối mặt với sự từ chối của anh trai: “...”

Sở Thiên Lê tức giận trở về phòng, cô ở trong phòng ngủ tức giận đến giậm chân: “Đáng ghét, đáng ghét, chỉ là một con người đến cả các chòm sao cũng xem không hiểu thôi mà...”

Tại sao cậu ấy phải nghiêm khắc như vậy?

Trực tiếp để cho cô chép là được mà!

Sở Thiên Lê ngồi lại trước bàn học, cô nghĩ trái nghĩ phải một hồi, quyết định cầu các vì sao giúp đỡ.

Một lát sau, Đàm Mộ Tinh ở trong nhà nhận được tin nhắn wechat của Sở Thiên Lê, cậu tò mò mở ra xem.

[Tớ cảm thấy chúng ta là bạn bè, rất cần phải hiểu lẫn nhau, tớ muốn biết một chút về quan điểm của cậu.]

Đàm Mộ Tinh sửng sốt, cậu không ngờ chủ đề lại nghiêm túc như vậy, cậu mơ màng đáp lại: “Quan điểm gì của tớ cơ?”

[Cậu chụp đề bài sau giờ học ở trang 137 cho tớ xem xem.]

Đàm Mộ Tinh nhìn nội dung tin nhắn: “...”

Một lúc sau, Sở Thiên Lê nhận được ảnh chụp của Đàm Mộ Tinh, trong lòng thầm nói các vì sao làm việc rất dứt khoát, còn tốt hơn cả máy in cách vách gấp trăm lần!

Đàm Mộ Tinh chẳng những gửi hình ảnh tới, cậu còn gửi thêm hai tin nhắn văn bản, cơ bản là sao chép lại văn bản trước, chỉ là có sửa đổi qua một chút.

[EQ cao: Tớ cảm thấy chúng ta là bạn bè, rất cần phải hiểu lẫn nhau, tớ muốn biết một chút về quan điểm của cậu.]

[EQ thấp: Cậu chụp đề bài sau giờ học ở trang 137 cho tớ xem xem.]

Sáng sớm, Sở Thiên Lê mơ màng tỉnh dậy, sờ soạng tắt chuông báo thức trên điện thoại, nằm trên giường xem bản đồ sao một lúc, cuối cùng mới chậm rãi đứng dậy đánh răng rửa mặt.

Trên bàn, sách bài tập và bài poker bày bừa bãi, bên cạnh là những lá bài tarot chưa mở.

Sở Thiên Lê vơ bừa đồ vật trên bàn nhét vào cặp sách, sau đó nhấc cặp lên lắc lắc, hoàn thành công việc sắp xếp của mình.

“A, suýt chút nữa thì quên mất.” Sở Thiên Lê đưa tay mò mẫm bài poker trong túi xách, đếm xoèn xoẹt, định thực hiện một quẻ bói toán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play