"Đừng có nói những lời này với chú!" Hồ Dũng Tiến không kiên nhẫn nói: "Lão Lý, tôi chỉ hỏi ông có muốn dẫn theo cả thôn phát tài không, ông có muốn kiếm khoản tiền này không? Rất nhiều thôn đều xây nhà mua xe, ông thân là trưởng thôn cũng phải có thành tựu chứ?"

Trên mặt trưởng thôn lộ vẻ khó xử: "Đúng là có thành tựu, nhưng không phải loại thành tựu này, hay là cậu đợi thôn chúng tôi bỏ phiếu?"

Sở Thiên Lê trấn an nói: "Chủ nhiệm, người ta muốn dẫn thôn của chúng ta phát tài cũng là có lòng tốt, chúng ta cũng phải biết cảm ơn."

Trưởng thôn kinh ngạc: "Không phải, đại sư, năm đó đã nói là núi này không thể đào..."

Hồ Dũng Tiến nghe vậy thì mừng rỡ: "Lão Lý ông nghe đi, ông còn không hiểu chuyện bằng cô gái nhỏ!"

Sở Thiên Lê: "Có điều phát tài cũng phải bàn về luật cơ bản, nếu như đã quyết định muốn khai thác, chúng ta nói về công trình đi, đây là chủ trương của chính quyền địa phương à? Hay là do công ty nào đó bao thầu? Các chú khai thác có tư chất không? Lượng khai thác tiêu chuẩn là gì?"

"Làm thế nào để quyết toán tiền hoa hồng cho các thôn? Có quy định nào cho khoản hoa hồng này không? Quốc gia cho phép loại hình hoa hồng này tồn tại chưa? Thôn dân nhận được tiền xong thì phải trả loại thuế nào? Những phát sinh ngoài ý muốn sau này do ai gánh vác phụ trách?"

"..."

Vốn dĩ trình độ văn hóa của Hồ Dũng Tiến không cao, anh ta cũng biết khai thác núi đá có thể kiếm tiền, quỷ mới biết một đống quy trình kia nên đi thế nào, lúc này bị hỏi đến mức đầu cũng ong ong.

Hồ Dũng Tiến tức giận túm lấy cổ tay của trưởng thôn, tức giận nói: "Tôi quản được nhiều như vậy chắc! Hôm nay ông ký thì ký, không ký cũng phải ký, tôi không tin đấy!"

Vương Bình tức giận: "Ai da, cái người này sao lại còn động thủ chứ?"

Trưởng thôn bị anh ta lôi kéo, trong nháy mắt rên rỉ nói: "Trong thôn văn minh tân tiến của chúng tôi không được đánh nhau!"

"Bớt nói nhảm! Chưa từng thấy trưởng thôn nào nói nhiều như ông đâu!"

Hồ Dũng Tiến áp giải ép trưởng thôn đang giãy giụa ký tên, Vương Bình tức giận xông lên giúp đỡ, cô ấy bày ra dáng vẻ đánh gà, cảnh tượng lập tức loạn hết cả lên.

Đại hán trung niên ỷ vào sức lực mạnh, có ý muốn một đánh nhiều.

Sở Thiên Lê thuộc thể loại có sức chiến đấu yếu nhất trong tất cả, cô đứng ở một bên bị Hồ Dũng Tiến đụng phải, suýt chút nữa thì ngã ra ngoài.

Toàn bộ quá trình Đàm Mộ Tinh đều im lặng, lúc này hơi cau mày lại, cậu đỡ được bàn cùng bàn sắp ngã, sau đó lại mạnh mẽ nắm lấy cổ tay của Hồ Dũng Tiến khẽ nói: "Đừng có sử dụng bạo lực."

Trên mặt Đàm Mộ Tinh lộ vẻ do dự, giọng điệu không hề ác liệt, nhưng lực tay cũng không nhỏ.

Hồ Dũng Tiến chỉ cảm thấy bị sức lực to lớn kìm chặt, đau đến mức lập tức buông trưởng thôn ra, anh ta muốn tránh thoát khỏi sự kiềm chế, tức giận không kiềm được nói: "Cậu con mẹ nó!"

Đàm Mộ Tinh không nói chuyện.

Hồ Dũng Tiến giơ nắm đ.ấ.m muốn đánh người trước mặt, nhưng lần đầu tiên cũng không thoát được.

Anh ta dùng sức đến mức mặt đỏ tía tai, hổn hển dùng sức một lần nữa: "Cậu con mẹ nó..."

Hồ Dũng Tiến liều mạng kéo cánh tay nhưng lại cảm giác như bị tảng đá lớn đè lề, vậy mà vẫn không nhúc nhích.

Đàm Mộ Tinh vẫn không buông tay, cậu khẽ giọng lặp lại: "Không nên sử dụng bạo lực."

Ban đầu Hồ Tiến Dũng ỷ vào mình có sức, căn bản không coi nhóm người trưởng thôn ra gì.

Bây giờ đột nhiên anh ta đá phải tấm sắt, lập tức phát hiện ra có gì đó không đúng lắm nhưng cũng không có cách nào dùng tay trái tấn công đối phương, cũng không thể nào rút cánh tay phải về!

Tình cảnh rơi vào thế giằng co.

Đàm Mộ Tinh không đánh người, cũng không biết cậu dùng cách gì để giữ đối phương, khiến Hồ Dũng Tiến hoàn toàn không thể dùng sức.

Một lát sau, Hồ Dũng Tiến không muốn cầu xin tha thứ, anh ta gấp đến mức mặt đỏ bừng, khí thế yếu ớt hét lên: "Thôn văn minh tân tiến các ông không thể đánh nhau!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play