Hồ Dũng Tiến thấy ba người đối diện đi vào thì lúc này mới không tình nguyện buông tha cho trưởng thôn.
Vương Bình đi thẳng vào vấn đề: "Trưởng thôn, chúng cháu muốn mượn xe."
Trưởng thôn sửa lại nói: "Không phải trưởng thôn mà là chủ nhiệm, ông là chủ nhiệm được bầu ra theo luật của tổ chức của ủy ban thôn, đừng có suốt ngày gọi trưởng thôn!"
"Được được được, chủ nhiệm chúng cháu muốn mượn xe." Vương Bình qua loa lấy lệ nói.
"Được thôi được thôi, Sở đại sư trở về lúc nào thế? Sao lại không tới nhà ông ăn cơm?" Trưởng thôn nhiệt tình đi tới bên cạnh Sở Thiên Lê: "Cây ở cửa nhà ông đều ra quả rồi, không phải cháu thích hái quả nhất à, lát nữa đi xem cùng với ông!"
Sở Thiên Lê khó xử nghiêng đầu, từ chối nói: "Hả, nhưng lát nữa cháu phải đi lên núi với Bình Bình..."
Đàm Mộ Tinh phát hiện trưởng thôn đối với Sở Thiên Lê nhiệt tình đến lạ, thái độ hoàn toàn khác với Vương Bình, cậu bất giác cảm thấy có chút bất ngờ.
Vương Bình bất mãn chậc một tiếng: "Chính là những người làm quan như ông luôn tâng bốc con bé, mới khiến con bé không thể tự lo liệu cuộc sống của mình..."
"Cái gì mà quan với không quan, không thể nói như vậy!" Trưởng thôn vội vàng kéo Sở Thiên Lê, ông ấy giới thiệu với đại hán trung niên: "Đây chính là đại sư đổi tên cho thôn chúng ta lúc trước, tôi để con bé nói rõ ràng với cậu, núi Ngân Long thật sự không thể tùy tiện động vào, năm đó con bé và ông của con bé đã từng xem qua..."
Nhóm người Sở Thiên Lê nghe trưởng thôn nói xong đầu đuôi ngọn ngành, thôn Ngân Long và núi Ngân Long thuộc về hai tỉnh tiếp giáp nhau, mấy năm nay tỉnh bên cạnh thông qua khai thác núi để thúc đẩy nền kinh tế, theo từng phạm vi khai thác mà không ngừng mở rộng, cho nên bắt đầu nhìn chằm chằm vào núi Ngân Long ở bên cạnh.
Hồ Dũng Tiến là người của thôn bên cạnh, những năm gần đây anh ta dựa vào việc khai thác mà trở nên giàu có, muốn kéo thôn Ngân Long và núi Ngân Long vào trong đại bộ đội, cứ muốn ép trưởng thôn ký tên đồng ý.
Bởi vì tiêu chuẩn của cuộc sống trong thôn Ngân Long không tệ, còn là thôn văn minh tân tiến trong nước cho nên trưởng thôn không đồng ý mạo hiểm khai thác, không bị d.a.o động bởi tiền hoa hồng như những trưởng thôn khác.
Hồ Dũng Tiến nghi ngờ nhìn Sở Thiên Lê từ trên xuống dưới, cau mày nói: "Lão Lý, tôi thấy ông là mê tín đến hồ đồ rồi, ông gọi một con bé là đại sư?"
Trưởng thôn vội nói: "Người ta từ khi ra đời đã làm nghề này rồi, thời gian làm việc còn dài hơn cả thời gian tôi làm chủ nhiệm đấy, đại sư mau nói cho cậu ta tại sao lại không thể động vào núi Ngân Long đi."
Sở Thiên Lê ngây ra, trên mặt lộ ra vẻ mê mang: "Hả? Cứ thế này nói à?"
Trưởng thôn mong đợi thúc giục: "Đúng vậy đúng vậy, không phải lúc đầu cháu và một vị đại sư họ Sở khác từng xem phong thủy sao, cứ nói những lời của ông ấy ra đi, cái gì ở trên trời thành tượng, dưới đất thành hình, núi điều chỉnh nhân hòa..."
Sở Thiên Lê hiểu ra gật đầu, trịnh trọng nói: "À, núi Ngân Long không thể khai thác, bởi vì non xanh nước biếc chính là núi vàng núi bạc, bảo vệ hoàn cảnh sinh thái là bảo hộ sức sinh sản, cải thiện hoàn cảnh hệ sinh thái chính là phát triển sức sinh sản, bắt buộc phải từ bỏ việc làm hư hại, thậm chí là hình thức phá vỡ hoàn cảnh sinh thái, từ bỏ cách làm thiển cận là hy sinh hoàn cảnh để đổi lấy nhất thời..."
Hồ Dũng Tiến: "?"
Trưởng thôn cuống cuồng nói: "Ai da, không phải đoạn này, nói sai rồi nói sai rồi, là cái câu mê tín phong kiến kia cơ, cháu nói cái này cậu ta nghe không hiểu!"
Sở Thiên Lê lí do lí trấu: "Chủ nhiệm, sao ông lại có thể vu oan người khác chứ? Cháu chưa từng làm gì mê tín phong kiến!"
"Tại sao không làm? Ông nội cháu là thầy phong thủy, lúc trước hai người đều xem bói kiếm tiền ở trong thôn mà?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT