Sở Thiên Lê chạy theo Nguyễn Nhã lên bục giảng, cô viết tên của mình và Đàm Mộ Tinh lên bảng tên diễn viên, vai diễn quân sư và tướng quân không có tên nhân vật, đúng thật là những nhân vật quần chúng tiêu chuẩn.
"... Bởi vì tướng quân sẽ g.i.ế.c người."
Đàm Mộ Tinh thấy cô sôi nổi rời đi, lúc này cậu mới nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, giống như bị bay đi theo gió.
Cuộc tấn công kép của bữa tiệc và kỳ thi cuối kỳ khiến các học sinh vô cùng bận rộn, ngay cả Hạ Thời Sâm cũng không có thời gian để quản chuyện Sở Thiên Lê đạp xe đi học.
Sở Thiên Lê kiên trì muốn đạp xe đến trường, cô nhất định không chịu ngồi xe bốn bánh, vậy nên sau đó Đàm Mộ Tinh đã cùng cô đạp xe đi học.
Hai người trở thành một trong số ít người đi xe đạp đến trường học, thỉnh thoảng còn mua chút đồ ăn ở ven đường, cùng nhau đạp xe đến giao lộ thì vẫy tay tạm biệt nhau.
Sở Thiên Lê nói cô sẽ không đạp xe mãi, chỉ là trong khoảng thời gian này không thể ngồi xe mà thôi.
Đàm Mộ Tinh thì lại không có ý kiến gì, cậu thuận theo ý của cô, lúc mới bắt đầu thì còn gió êm sóng lặng, gần đây cậu lại cảm giác được có gì đó không bình thường.
Chỗ giao lộ, hai người dừng xe trước dòng người rộn ràng nhốn nháo, bọn họ tùy ý nói chuyện, chờ đèn xanh đèn đỏ thay đổi.
Đàm Mộ Tinh ngồi trên xe, cậu không nhịn được mà quay đầu nhìn xung quanh, chần chừ nói: "Cậu có vội về nhà không? Chúng ta có nên dạo một vòng qua sông không?"
Sở Thiên Lê: "Không vội, về nhà là lại phải làm bài tập, cậu muốn đi hóng gió sao?"
"Không phải, tớ luôn cảm thấy như có người đi theo chúng ta." Trong lòng Đàm Mộ Tinh cảm thấy không được tự nhiên, nhíu mày nói, "Dù sao cũng cảm thấy có chút khó chịu."
Lúc trước, vì giảm béo, Đàm Mộ Tinh được người nhà đưa đến đội ngũ cùng cơ cấu rèn luyện, nhưng chẳng những không giảm cân được chút nào, mà không hiểu sao lại trở nên cảnh giác hơn.
"Tác dụng tâm lý?" Sở Thiên Lê thuận miệng nói, cô thoáng nhìn đèn xanh đèn đỏ thay đổi, lúc này lên tiếng đề nghị, "Này này, chúng ta thi đấu xem ai đạp xe tới bờ sông trước đi!"
"Đừng đạp nhanh như vậy." Đàm Mộ Tinh nhìn thấy cô đạp thật nhanh, cậu vừa nhắc nhở, vừa đuổi theo cô.
Trên đường lớn, một chiếc taxi đang thong thả mà chạy, người ngồi trong xe chính là Lưu Khải Gia.
Lưu Khải Gia nhìn thấy hai người đạp xe đi mất, anh ta vội vàng hỏi: "Bác tài, anh có thể rẽ qua hay không?"
Tài xế là người nói giọng địa phương Bắc Kinh rất lưu loát, không kiên nhẫn mà nói: "Không phải, anh rốt cuộc là đi đâu vậy? Bên kia có một con sông và là đường một chiều, anh cho tôi một câu trả lời chính xác được không?"
"Vậy chúng ta đi vòng một chút..."
"Chưa từng thấy ai như anh, tôi nói cho anh biết DiDi* cũng không cho phép đổi hành trình tùy ý như vậy đâu!"
*: ứng dụng gọi xe bên Trung Quốc
Vốn dĩ tính tình của Lưu Khải Gia cũng không tốt, anh ta bị tài xế nói nên trong lòng cảm thấy tức giận, cuối cùng là tài xế tấp vào lề, rồi anh ta xuống xe trong lúc tranh chấp, nhổ nước bọt rồi nói: "Tôi khinh! Tài xế ở Hoàng Thành Căn đúng là giỏi, cũng sắp giỏi như đám thầy bói đó rồi!"
Lưu Khải chạy tới bờ sông, nhưng đã không thấy bóng dáng ai, mà chỉ thấy một khoảng không.
Anh ta bị một cô gái nhỏ trên bữa tiệc thọ yến của nhà họ Thích phá hỏng chuyện, sau đó đã báo cho sư phụ biết rằng anh ta gặp được một người tài về tử vi, không ngờ sư phụ lại để cho anh ta ở lại Đế Đô thêm hai ngày.
Anh ta không biết tên cô gái nhỏ, lại càng không biết tình hình gia đình cô gái nhỏ đó, trong đầu cũng chỉ nhớ kỹ "Internet".
Nhưng anh ta lại hỏi thăm được trường học của Thích Diệm, muốn ngồi canh tìm bóng dáng của Sở Thiên Lê, nhưng ai ngờ cô lại đạp xe đạp, vậy nên không thể biết được biển số xe.
Lưu Khải Gia là thầy bói, chứ không phải chó săn đuổi theo xe, cũng không phải thám tử tư, nên chỉ có thể gọi điện thoại cho sư phụ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT