Cô không biết nguyên liệu chế tác ra bộ bài này, bộ bài này rõ ràng là đồ cổ, nhưng chất lượng lại tương đối bền chắc, sờ lên thấy tốt hơn hẳn vô số bộ bài mới.
Hôm sau, Sở Thiên Lê mặc đồng phục học sinh, đeo cặp sách, mơ màng mà đứng bên cạnh xe, không chịu lên.
Cô ngáp một cái, lại dụi dụi mắt, nói: "Anh, anh đi một mình đi, hôm nay em không đi xe."
Hạ Thời Sâm nhướng mày, mất kiên nhẫn mà nói: "Em lại muốn làm gì?"
"Gần đây em phải tránh xe bốn bánh, em cảm thấy không ngồi xe thì tốt hơn."
"Có phải em còn muốn trốn học, cảm thấy không đi học thì tốt hơn?"
"Sao anh biết? Mặc dù các vì sao không nói lên điều này, nhưng trong lòng em nghĩ như vậy."
"... Lập tức lên xe! Còn lề mề nữa sẽ muộn mất!"
Sở Thiên Lê bị đuổi nửa ngày cũng không chịu lên xe, khiến cho Hạ Thời Sâm rất muốn sụp đổ.
Hai người giống như diều hâu bắt gà con mà chạy vây quanh xe vài vòng, làm cho tài xế cũng thấy rất bất đắc dĩ.
Hạ Thời Sâm cảm thấy mất mặt khi đuổi bắt cô trước mặt mọi người, cả giận nói: "Em không ngồi xe thì làm sao đến trường?"
Sở Thiên Lê đẩy xe đạp ra từ trong sân, cô nhanh chóng ngồi lên xe, chậm rãi đi ra ngoài, còn thản nhiên mà vẫy tay: "Người thành phố các anh chưa từng thấy qua xe hai bánh sao?"
Hạ Thời Sâm thấy cô dùng một tay cầm tay lái, một tay thì vẫy tay tạm biệt, anh nắm chặt nắm tay lại, nói lớn: "Không được lái xe bằng một tay!!"
Sở Thiên Lê đạp xe đến trường, cuối cùng cô cũng đến nơi, sau khi vào lớp thì trực tiếp ngồi sụp xuống bàn.
Đàm Mộ Tinh phát hiện vành mắt thâm đen trông như gấu trúc của cô, lo lắng nói: "Hình như tinh thần hôm nay của cậu không tốt?"
"Hôm qua nghiên cứu đến tối muộn, sáng nay lại đạp xe tới đây, mệt quá."
"Sao đột nhiên muốn đạp xe?"
"Ai cũng có trách nhiệm phải tiết kiệm năng lượng, giảm khí thải."
Đàm Mộ Tinh an tâm một chút vì thấy cô còn có tâm trạng nói chuyện cười, nên hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã sắp tới gần cuối kỳ, chẳng những cần thi cử, còn phải tổ chức tiệc.
Hạ Thời Sâm, Thích Diệm và các thành viên hội học sinh đang bận rộn với việc này, bọn họ không cần lên sân khấu biểu diễn, chỉ cần phụ trách việc chấp hành quy trình.
Mỗi lớp đều phải chuẩn bị tiết mục tập thể, lớp Sở Thiên Lê quyết định diễn kịch nói, các diễn viên chính đều là những người sinh động hoạt bát trong lớp, còn những bạn học không có hứng thú thì có thể diễn vai phụ ít lời thoại.
Trong buổi họp lớp, đám người Nguyễn Nhã đang phân chia nhân vật, Khâu Tình Không lại gần nói chuyện cùng Sở Thiên Lê, Đàm Mộ Tinh.
Khâu Tình Không vừa đổi mới số liệu của Sakura – Thủ lĩnh thẻ bài, vừa dò hỏi: "Cô giáo, khi nào thì chúng ta quay video?"
Sở Thiên Lê giấu mặt sau cuốn sách, trông cô giống như con đà điểu nhỏ đang vùi đầu, buồn bã nói: "Không nghe không nghe Kero niệm kinh!"
Đàm Mộ Tinh nhỏ giọng nhắc nhở: "Sắp tới cuối kỳ rồi, ôn tập quan trọng hơn.
Chúng ta thi xong rồi quay."
Sở Thiên Lê càng cảm thấy thống khổ hơn, nói: "Không nghe không nghe Tomoyo niệm kinh!"
Khâu Tình Không hưng phấn mà đề nghị: "Chọn quay video hay ôn tập! Cậu nhất định phải chọn!"
Sở Thiên Lê nhắm mắt lại, cô nghiêng đầu, giả c.h.ế.t rồi bất đắc dĩ nói: "Đừng quấy rầy người đã khuất, lúc đốt giấy nhớ mang trà sữa cho tớ."
Đàm Mộ Tinh: "..."
Đàm Mộ Tinh cúi đầu nhìn lịch trên điện thoại, cậu im lặng hồi lâu, thử mở miệng nói: "Sinh nhật Hạ Thời Sâm là vào tháng sau sao?"
"Chắc là vậy, nhưng sổ ghi thông tin của cậu ấy không viết ngày tháng sinh, lúc trước cũng chỉ viết tháng." Khâu Tình Không theo bản năng mà đáp, cô ấy đột nhiên hiểu được ý của Đàm Mộ Tinh, đột nhiên bừng tỉnh mà nói, "Cô giáo, sinh nhật cậu là ngày nào?"
Vốn dĩ Khâu Tình Không cảm thấy kỳ quái vì bỗng dưng Đàm Mộ Tinh nhắc tới việc này, hiện tại nghĩ ra người mà cậu muốn hỏi không phải là Hạ Thời Sâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT