Lưu đại sư nhận định Sở Thiên Lê là gian lận, mặc anh ta đoán ra cái gì, cô chỉ cần bổ sung thêm hai câu là được, vĩnh viễn để anh ta đứng ở thế thất bại.

Sắc mặt Sở Thiên Lê bối rối: "Đại sư nói cái gì? Tôi nghe không rõ?"

Lưu đại sư tức giận nói: "Tại sao cô phải đoán nhện có bao nhiêu chân?"

Sở Thiên Lê khó hiểu đặt câu hỏi: "Tại sao tôi không thể đoán nhện có bao nhiêu chân?"

Lưu đại sư: "Cô quan tâm nhện có mấy chân để làm gì!"

Sở Thiên Lê vô tội nói: "Nhện mất chân rất đáng thương mà, tại sao đại sư phải tức giận như vậy, cũng có phải là anh mất chân đâu?"

Lưu đại sư hít sâu một hơi, anh ta nhìn về phía Thích Thừa Lương, cười lạnh nói: "Tốt, là do các người không tin tôi, đặc biệt lại tìm một thầy bói đến phá tôi!"

Sở Thiên Lê trừng to mắt: "Đại sư không nên làm ô uế sự trong sạch của người khác, tôi cũng không phải thầy bói, anh phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình!"

Cô là nhà chiêm tinh, là tín đồ theo chủ nghĩa Mác, dù sao cũng không chấp nhận bị người ta gọi là "thầy bói".

Lưu đại sư lửa giận ngập trời: "Cô không phải thầy bói, vậy cô là làm gì? Cô cho rằng người ở đây sẽ đoán giống cô sao? Cô mở miệng tiếp lời, chẳng phải là đang phá hoại tình hình sao?"

Sở Thiên Lê: "Tôi bổ sung cho anh hai câu, sao có thể gọi là phá hoại? Tâm lý của anh có vấn đề gì vậy, người khác cẩn thận một chút sẽ được gọi là nội quyển vương*.

sau này ai còn dám làm việc nữa?"

*: Chỉ những người đã giỏi còn cố gắng; tranh giành tài nguyên có hạn với người khác.

Thích Diệm ở bên bình tĩnh khuyên nhủ: "Cậu ấy không phải thầy bói, nhà cậu ấy làm về mảng internet, có lẽ cậu ấy không thể thay đổi thói quen của mình, xin anh hãy kiên nhẫn với cậu ấy hơn một chút."

Lưu đại sư: "..."

Sở Thiên Lê đưa thói quen xấu trong cạnh tranh kịch liệt của ngành Internet vào ngành bói toán, khiến cho trong lòng người luôn tự cho mình là cao nhân như Lưu đại sư cảm thấy chán ghét.

Lưu đại sư nói Sở Thiên Lê gây sự phá rối, nhưng Sở Thiên Lê lại kiên trì nói đây chính là một trò chơi.

Sở Thiên Lê trừng mắt nhìn, bình thản mà nói: "Đoán vật vốn là trò chơi nhiều người chơi, tất cả mọi người có thể cùng nhau đoán, đây chỉ là đang chơi mà thôi.

Đại sư là đại sư, bản thân có khí chất của riêng mình, cũng sẽ không có khả năng bị tôi phá hỏng, đây không phải là nói đùa sao?"

Ông Thích nghe nói Sở Thiên Lê đã đọc qua sách Chu Dịch, ông ấy tỏ vẻ đồng ý đối với lời của cô: "Đoán vật quả thật đúng là trò chơi chơi cùng nhau, để cho Lưu đại sư đoán một mình cũng rất kỳ quái, nên chúng ta đều nên đoán."

Thích Thừa Lương thấy thế thì cảm thấy không đúng, chú ta vội vàng hòa giải: "Ha ha ha vậy chúng ta tiếp tục mang đồ lên, vừa rồi tôi đã muốn thử một chút, các vị đang ngồi tại đây đều tới đoán đi!"

Sắc mặt Lưu đại sư tức giận, không nói một lời, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì lời nói của Sở Thiên Lê không sai, cô lại không biết chuyện nhà họ Thích, cũng không phải là chuyên môn tới đây để cướp việc làm ăn, ngược lại bản thân anh ta đột nhiên nổi giận thì có vẻ không có phong thái.

Nhưng anh ta thật sự rất tức giận, anh ta vốn là người sĩ diện, lúc này lại bị một cô gái nhỏ cướp đi danh tiếng, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái.

Trên bàn gỗ sưa, con nhện gãy chân còn chưa bị bỏ đi, Sở Thiên Lê tiện tay cầm cái đĩa đẩy, đi vài bước đến bên cửa sổ phòng khách, cô nhấc cái đĩa thủy tinh nhỏ lên, lại hơi nhấc chiếc đĩa đẩy lên, ném con nhện ra ngoài cửa sổ, biến mất ở trong rừng cây thấp xanh um.

Thích Diệm thấy cô phóng sinh con nhện, thuận miệng nói: "Lưu đại sư là người của chú hai, tớ không nghĩ tới cậu vừa đến đã giúp tớ làm anh ta mất mặt."

Sở Thiên Lê: "Tớ không giúp cậu, chỉ đơn thuần là không chịu nổi anh ta, tớ không thích người dựa vào thuật số để làm ra vẻ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play