Đàm Mộ Tinh rất hiểu tâm lý của một gia tộc lớn, nếu có người đến mua đồ cổ của nhà mình, người trong nhà cũng không có khả năng sẽ bán.

Đây không phải là vấn đề tiền bạc, mà là cảm thấy làm việc này không có ý nghĩa.

Trong trường, phòng sinh hoạt của hội học sinh không còn kẻ đến người đi, chỉ có cán bộ vẫn đang làm việc trong phòng.

Thường ngày, Hạ Thời Sâm và Thích Diệm sẽ kiểm tra thông tin vào buổi trưa, nhưng hôm nay lại có thêm hai học sinh đến thăm.

Hạ Thời Sâm một bên đóng gói tài liệu, một bên mặt không chút thay đổi nói: "Đàm Mộ Tinh, tại sao cậu và em ấy lại có cảm giác như đang mua sắm ở siêu thị khi đi đến bảo tàng nghệ thuật?"

Khi Đàm Mộ Tinh đối mặt với ánh mắt sắc bén của Hạ Thời Sâm, cậu ngượng ngùng cúi đầu xuống, không dám phát ra âm thanh nào cả.

Bây giờ Hạ Thời Sâm đã hoàn toàn cạn lời, lần đầu tiên Sở Thiên Lê đến nhà Đàm Mộ Tinh, trở về cô đã nói muốn mua một khu đại viện ở một danh lam thắng cảnh, sau đó, cô đã chuyển một chiếc đồng hồ mặt trời bằng vàng về nhà, bây cô di một chuyến đến bảo tàng nghệ thuật và muốn mua một tác phẩm nghệ thuật độc đáo.

Cậu ấy không thể hiểu được mọi chuyện đang phát triển như thế nào? Chăm trẻ con chính là cho chúng bất cứ thứ gì mà chúng muốn sao?

Ở bên kia, Sở Thiên Lê ngồi ở bên cạnh Thích Diệm, cô bắt đầu giả vờ lau nước mắt, nức nở nói: "Sau khi xem triển lãm, tớ cảm thấy bức tranh thật đẹp, ngay cả một đứa trẻ tới từ nông thôn như tớ còn cảm nhận được sức hấp dẫn của nó.

Tớ cảm thấy mình thực sự không có khiếu ở phương diện mỹ học, vì vậy tớ cũng rất hi vọng ngày đều có thể được tác phẩm nghệ thuật hun đúc, nói không chừng sẽ có tiến bộ..."

Đây là lần đầu tiên Thích Diệm đối mặt với Sở Thiên Lê như thế này, phải biết rằng bình thường đối phương đều trốn tránh mình, cô ấy nhanh chóng an ủi cô: "Cậu đừng khóc."

Hạ Thời Sâm và Đàm Mộ Tinh đang vận chuyển tài liệu, bọn họ xếp từng thùng tài liệu chỉnh tề ở trong góc.

Hạ Thời Sâm đang cầm tài liệu, cậu ấy tình cờ đi ngang qua hai người, bình tĩnh nói: "Em ấy không khóc, cậu ghé sát vào xem sẽ biết, chờ cậu đồng ý mua cho em ấy, sắc mặt của em ấy sẽ lại thay đổi."

Thích Diệm: "...?"

Sở Thiên Lê xoa xoa khóe mắt, trước đây cô có chút sợ hãi Thích Diệm, nhưng bây giờ ngay cả xưng hô cũng đổi, nhẹ giọng nói: "Không cần chị mua cho em đâu, chỉ cần chị đồng ý bán cho em là được, sau đó chị đi đến chỗ anh em lấy tiền..."

Hạ Thời Sâm: "???"

Đàm Mộ Tinh e sợ Hạ Thời Sâm sẽ đánh đứa trẻ ngay tại chỗ nên cố gắng chuyển hướng sự chú ý của cậu ấy, vội vàng chen vào nói: "Chà, cái kia, cái kia, cái thùng này có vẻ hơi nặng."

Đàm Mộ Tinh thực sự có thể di chuyển nó, nhưng cậu giả vờ cố sức lắc lư, điều này thực sự khiến Hạ Thời Sâm quên mất việc trò chuyện.

Hạ Thời Sâm cau mày đi tới, cậu ấy muốn cầm lấy chiếc thùng từ tay Đàm Mộ Tinh, kinh ngạc hỏi: "Cái thùng này rất nặng sao?"

Thùng giấy rơi mạnh trên mặt đất, phát ra tiếng trầm đục nặng nề, giống như một tảng đá rơi xuống.

Đàm Mộ Tinh vừa buông tay, Hạ Thời Sâm đã không kịp đỡ nên đã để thùng giấy rơi xuống.

Hai người yên lặng nhìn nhau.

Đàm Mộ Tinh không khỏi xấu hổ, không ngờ rằng Hạ Thời Sâm thật sự không nhúc nhích được, chuyện như một cái tát đánh vào mặt đối phương.

Cũng may tâm lý của Hạ Thời Sâm khá, cậu ấy không thẹn quá hóa giận, nhẹ nhàng nói: "Quả nhiên có chút nặng, chúng ta cùng nhau di chuyển đi."

"... Được."

Bên cạnh bàn, Thích Diệm hiểu rõ mọi chuyện, cô ấy đẩy kính lên, cười ấm áp nói: "Nếu là do tớ phụ trách bộ sưu tập này, tớ nhất định sẽ lấy ra tặng cho cậu, nhưng đáng tiếc là không phải."

Sở Thiên Lê cả kinh nói: "Không phải của nhà các cậu sao?"

"Bức tranh đó thuộc về gia đình chúng tớ, nhưng cũng không phải tớ quản, mà là chú của tớ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play