Đàm Mộ Tinh lắc đầu: "Bên này là khu vực đạo quán, những công trình nhà ở lưu lại nằm ở phía bên kia, hiện là nơi nhân viên khu danh lam thắng cảnh làm việc."

Ba người đang đi dọc theo con đường thì đột nhiên nghe thấy tiếng cãi vã.

Trong một tòa nhà thấp cạnh rừng trúc, một vị đạo sĩ bị nhiều người vây quanh, khổ nỗi dây dưa mà không có cách nào thoát thân.

Một đám người đang mặc quần áo hàng hiệu, đi đầu là người đàn ông trung niên với mái tóc thưa thớt và cái bụng phệ, ông ta lôi kéo vị đạo sĩ với vẻ mặt vô cùng lo lắng và nói bằng giọng khàn khàn: "Đạo trưởng, tôi van cầu ngài, để cho tôi gặp đại sư một lần, đây chính là chuyện cứu mạng, ngài cũng không thể cứ để nhà tôi c.h.ế.t hết!"

Đạo sĩ: "Ai, lời này của ngài nói quá rồi..."

Người bên cạnh phụ họa nói: "Chúng tôi đã lên núi biết bao nhiêu lần rồi, tình hình hiện tại rất nghiêm trọng."

"Đúng vậy đúng vậy, người cũng là người tu hành, xin hãy phát thiện tâm đi!"

Đạo sĩ bị một đám người làm cho đau đầu, ông ấy không thể làm gì mà đi ra ngoài, nhưng lại bị đám người này chặn lại.

Đàm Mộ Tinh nhận thấy tình hình hỗn loạn phía trước, liếc mắt một cái là cậu nhận ra ngay người đàn ông trung niên đứng đầu, sắc mặt hơi thay đổi, lông mày nhíu lại.

Cậu than nhẹ một tiếng, đề nghị: "Chúng ta đổi đường khác nhé?"

Khâu Tình Không dừng bước, cô ấy thò đầu nhìn ra xa: "Phía trước xảy ra chuyện gì vậy?"

Sở Thiên Lê nghe vậy sửng sốt, nghi ngờ nói: "Hẳn là chuyện của đạo quán, không liên quan đến chúng ta đâu nhỉ?"

Đàm Mộ Tinh đau đầu nói: "Không phải, trước đó đám người kia đã tới nhà tớ cách đây không lâu, tớ không chắc bọn họ có nhớ rõ tớ hay không, cho nên đi đường vòng vẫn là tốt nhất..."

"Có phải là người mà cậu biết không?"

"Không thể nói là quen biết." Đàm Mộ Tinh vò đầu nói, "Gia đình tớ không phải rất quen thuộc với đạo quán lắm, nhưng luôn có người đến cầu cứu gia đình tớ, muốn tìm các đại sư ở trên núi.

Sau đó, ông nội tớ ngại phiền toái nên chuyển đến giữa sườn núi, núi chỉ vì ông tớ không muốn giao dịch với những người này thôi."

Người có tiền thường mê tín vào bói toán phong thủy đoán mệnh, thậm chí không có việc gì còn phải dựa vào đổi tên để đổi đổi mệnh, buôn bán lại càng đặc biệt chú ý.

Phía bắc đất nước nổi tiếng với Càn Sơn, nhưng không phải ai cũng có cơ hội tiếp cận, nên đương nhiên họ sẽ nhờ cậy nhà họ Đàm để tìm đại sư Càn Môn.

Lúc trước Hà Kiến Bình chính là một trong số đó, sau đó được Đàm Mộ Tinh giới thiệu cho Sở Thiên Lê.

Khâu Tình Không: "Tớ nghe bọn họ nói cảm thấy họ đang rất vội? Vì sao lại không giúp bọn họ?"

Đàm Mộ Tinh lộ vẻ khó xử, cậu liếc mắt nhìn đám người cách đó không xa, xác nhận đối phương không phát hiện bọn họ, lúc này mới nhỏ giọng nói thầm: "Các cậu không nên tin lời người như thế, ông chủ Trương này là từ phía Nam tới, nghe nói là ở đó không cầu được người giúp đỡ, nên mới có thể đi một chặng đường dài đến phía Bắc."

"Hiện tại ông ta nói cái gì mà người một nhà sẽ c.h.ế.t hết, nhưng gia đình tớ nói rằng trước đây ông ta không phải là người tốt lành gì.

Vừa mới phát tài, ông ta đã bỏ vợ con rồi đi tìm người khác.

Ông ta cũng lừa dối nhiều người bạn cũ trong công việc kinh doanh của mình.

Dù sao thì danh tiếng của ông ta cũng rất tệ."

Đàm Mộ Tinh rũ mắt nói: "Đó là tại sao mà tớ không tin vào việc dâng hương.

Nếu ai dâng hương mà có thể biến điều ước của mình thành hiện thực thì thần linh cũng quá công danh lợi lộc."

"Đây chẳng phải giống như con người sao, ai bỏ tiền ra thì phải làm việc cho người đó? Làm sao họ có thể được coi là thần tiên được?"

Một lý do quan trọng khác khiến Đàm Mộ Tinh không có hứng thú với huyền học là cậu đã thấy qua quá nhiều người muốn theo đuổi danh lợi thông qua bói toán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play