Ánh bình minh nhẹ nhàng chiếu vào phòng, Sở Thiên Lê mặc đồng phục, lưng đeo cặp, vuốt mái tóc dài trước gương, bắt đầu vui vẻ đón ngày mới.
"Chào buổi sáng, tiểu quỷ đoản mệnh."
Trong lớp, Sở Thiên Lê lười biếng uể oải gục xuống bàn, buồn ngủ đến mức không thể mở mắt, toàn cơ thể luôn có cảm giác mơ màng.
Lúc mới tỉnh dậy tinh thần cô rất phấn chấn, nhưng khi đi vào phòng học liền bắt đầu ỉu xìu, có lẽ là do di chứng của việc thức khuya.
Đàm Mộ Tinh hiếu kỳ nói: "Hôm nay trông cậu buồn ngủ hơn mọi ngày nhỉ?" "Đêm qua tớ chạy ra ngoài ngắm sao." Sở Thiên Lê ngơ ngác dụi mắt, không nhịn được nheo mắt một lát.
"Ngắm sao? Có đẹp không?"
"Ngắm! Ngắm không khí ấy!"
"..."
Khâu Tình Không hớn ha hớn hở chạy tới, kiêu ngạo mà đưa màn hình điện thoại ra, khoe số liệu video cho hai người xem: "Nhìn lượt xem của video mới nhất của chúng ta này!"
Sở Thiên Lê đang buồn ngủ híp mắt: "Xem giúp tớ đi."
Đàm Mộng Tinh ngoan ngoãn mà báo cáo: "Tổng số lần nhấp chuột đã tăng lên gấp nhiều lần."
Sở Thiên Lê: "Đã xem."
"..." Khâu Tình Không thấy thế bất mãn kéo Sở Thiên Lê: "Cô giáo, nhìn xem! Chỉ nhìn một chút thôi!"
Sở Thiên Lê miễn cưỡng ngẩng đầu, cô nhìn chằm chằm vào số liệu video một hồi, sau đó lại nằm xuống, nói cho có lệ: "Ừ ừ, xem qua rồi, cậu giỏi lắm." Khâu Tình Không: "?" Đây đúng là chúa lươn lẹo mà!
Đàm Mộ Tinh thấy Khâu Tình Không muốn lôi kéo bạn cùng bàn, cậu vội vàng ra mặt làm hòa và nói ủng hộ: "Tại sao số lượt nhấp chuột đột nhiên tăng nhiều như vậy?"
Khâu Tình Không đắc ý nói: "Bởi vì tớ có kỹ năng truyền thông xuất sắc!" Đàm Mộ Tinh: "Tớ nhớ là hình như lúc đầu số lượt click đâu có cao?" Khâu Tình Không: "Hai ngày trước thấy tăng chậm quá, tớ phát chán với việc phải nảy sinh ý tưởng mới, bí quá liền lấy tiền của cậu, trực tiếp mua quảng cáo."
Cô ấy đã lấy đi phần lớn thu nhập bói toán của Sở Thiên Lê, còn lại một chút đưa cho Đàm Mộ Tinh, để dùng cho quảng cáo và sản xuất các vật dụng liên quan, chẳng hạn như in hóa đơn.
Khâu Tình Không rất đam mê làm video, nhưng mức độ phổ biến của tài khoản mới chậm như sên bò, cô ấy tức giận liền dùng đến thói quen tiếp thị giải trí nội bộ cũ, đập tiền cho một loạt quảng cáo video.
Sở Thiên Lê giương mắt nói: "Cái này không gọi là kỹ năng truyền thông, đây là sức mạnh của đồng tiền, tiền tươi thóc thật đó."
"Đương nhiên đây là năng lực truyền thông.
Tớ thấy tất cả các thầy bói trên trang web đó đều làm như vậy, không có việc gì thì còn kinh doanh trên tài khoản Weibo, fanpage, xa hơn nữa là mở cửa hàng bán đồ." Khâu Tình Không phản bác, "Chúng ta có đủ sự chuyên nghiệp, không bán hàng cũng không chào hàng, mua chút quảng cáo đã là gì?"
Khâu Tình Không thường xuyên cập nhật video trên trang web, cô ấy cảm thấy ba người đều không xem bói vì tiền.
Sở Thiên Lê miệng nói rất yêu tiền, nhưng thực tế thu phí xem bói cũng không cao, lần trước cô cũng không đòi người xem bói nhiều tiền.
Khâu Tình Không hoàn toàn là sự yêu thích, đã có hứng thú từ trước khi gặp Sở Thiên Lê.
Đàm Mộ Tinh còn ác hơn, cậu không tin những chuyện này, chỉ hùa theo cùng bạn cùng bàn mà làm.
"Rất nhiều người nói video của chúng ta nói quá chuẩn, có thể nói là chính xác như bói riêng tư!" Khâu Tình Không hưng phấn nói, "Lúc đầu tớ chỉ mua một chút quảng cáo, sau đó tích lũy được nhiều người xem hơn, không cần đến quảng cáo nữa."
Khâu Tình Không dựa vào sự nhiệt tình để làm việc, bây giờ số người xem ngày càng nhiều, cô ấy đặc biệt hào hứng muốn sáng tạo.
Cô ấy không chỉ thúc giục Sở Thiên Lê quay đoạn video tiếp theo, còn đem tiền tiêu vặt gần đây của mình ra, hy vọng Đàm Mộ Tinh có thể cho ra nhiều sản phẩm truyền thông mới.
Từ khi Sở Thiên Lê đến thành phố thật sự không thiếu việc bói toán, chủ yếu là cho Khâu Tình Không tuyên truyền mạnh quá.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT