Lúc đó, Trần Quế Lan khá thích bà ta. Hai người cũng hòa hợp, trước khi đi bà ta còn nhờ bà chăm sóc Sương Sương nhiều hơn.
Trần Quế Lan coi Sương Sương như con gái ruột, ngược lại bà ta, mấy năm trước còn gửi thư về, quan tâm tình hình của Sương Sương.
Sau đó thì mất liên lạc, coi như không có đứa con gái tên Cố Sương này.
“Phải nói, bộ quần áo này khá đẹp đấy.” Trần Quế Lan nhìn bộ quần áo Trương Vy gửi về, còn có một đôi giày da nhỏ.
“Đẹp hơn cả đồ bán ở huyện mình.” Lưu Ngọc cũng nói.
“Đương nhiên rồi, người ta mua ở tỉnh lỵ mà.” Cố Giang chen vào: “Sương Sương, em thử xem, xem có vừa không?”
Cố Sương nhìn thoáng qua, nói thật, gu thẩm mỹ của bà Trương Vy này cũng không tệ.
Kiểu dáng này, đơn giản đại phương, màu sắc cũng đẹp, là màu xanh nhạt, mặc ở thời hiện đại cũng không lỗi mốt.
“Thôi không thử nữa.” Cố Sương liếc nhìn bà nội Cố, nói: “Bà, chúng ta không phải đã nói không liên lạc với bên đó rồi sao? Hay là trả đồ về đi.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT