Cô ta giọng run run, sắc mặt dữ dằn nói: “Tôi, tôi sẽ không mắc mưu của cô đâu!”

Cố Sương lười diễn trò cãi nhau trẻ con với cô ta, quá trẻ con.

Cô thu hồi tầm mắt, nói với Lưu Ngọc: “Chị dâu, chúng ta về nhà thôi.”

Lưu Ngọc nhìn Hứa Thiệu sau lưng Liễu Thanh, tâm trạng có chút phức tạp, mím môi: “Đồng chí Hứa, chúng tôi về đây.”

“...”

Đồng tử Liễu Thanh giãn ra, cả người cứng đờ, Cố Sương người này khá là xấu xa, có thể sẽ lừa cô ta.

Chị dâu cô ta không thể cũng phối hợp như vậy chứ?

...

Cố Sương khoác tay Lưu Ngọc đi trên đường về nhà, Lưu Ngọc muốn nói lại thôi.

Cố Sương chủ động nói: “Chị dâu, chị đừng nghe Liễu Thanh nói bậy, em không có ý gì với đồng chí Hứa.”

Than ôi, vốn là có chút ý nhưng cứ mãi nhiệt tình mà không được đáp lại, cô cũng có lòng tự trọng chứ.

Cố Sương thấy vẫn không nên miễn cưỡng bản thân quá, dù sao trên đời này không có gì khó, chỉ cần chịu từ bỏ.

Cố Sương là người biết thời thế.

Cái đùi này không ôm được, cô còn không thể đổi cái khác sao?

Trên đời đàn ông nhiều như vậy, cô không tin là không tìm được người vừa mắt.

Cho dù không có người như Hứa Thiệu hợp ý cô thì hạ thấp tiêu chuẩn một chút cũng được.

Nghĩ như vậy, Cố Sương lập tức lại trở nên sảng khoái.

Thấy Cố Sương lại khôi phục tinh thần, Lưu Ngọc cũng buông bỏ sự vướng mắc trong lòng, không làm khó mình nữa.

*

“Đồng chí Hứa.”

Liễu Thanh cuối cùng cũng quay người, nhìn Hứa Thiệu đối diện, biểu cảm có chút chột dạ.

Nghe lời nói không biết chừng mực của Liễu Thanh, tâm trạng Hứa Thiệu rất không tốt, vừa định lên tiếng thì lời nói của Cố Sương đã làm anh nghẹn họng.

Hứa Thiệu nghe mà nhíu mày, cái gì mà đồng chí Hứa của cô ta.

Rõ ràng anh và Liễu Thanh không có quan hệ gì, vừa mở miệng định giải thích thì Cố Sương đã không thèm để ý đến anh, dứt khoát đi mất.

Hứa Thiệu: “...”

Nhìn bóng lưng không chút lưu luyến của cô, Hứa Thiệu không nói nên lời.

Cô cuối cùng cũng biết điều mà giữ khoảng cách với anh, rõ ràng là anh muốn như vậy.

Nhưng mà, trong lòng anh lại có chút buồn bã không rõ, có lẽ là còn chưa quen chăng.

Tiếng nói của Liễu Thanh kéo Hứa Thiệu về với hiện thực, anh nhíu mày nhìn cô ta, hơi khó chịu nói: “Đồng chí Liễu, tôi không cần cô thay tôi phát biểu ý kiến, hy vọng sau này cô đừng tự cho mình là thông minh nữa.”

Hứa Thiệu vốn không phải là người dễ tính, ghét nhất là người khác mượn danh anh làm một số việc, đặc biệt là những việc nhằm vào người khác.

Ánh mắt anh lạnh lùng, lời nói cũng không chút nể nang. Mặt Liễu Thanh tái mét, mắt nhanh chóng đỏ hoe.

Biểu cảm của Hứa Thiệu không hề thay đổi, cảnh cáo xong liền bỏ qua cô ta rời khỏi nơi này.

Trở về khu nhà ở, Hứa Thiệu đi thẳng về chỗ mình.

Tiết Trác Thanh thò đầu vào, cố nhìn ra được một chút khác thường trên khuôn mặt lạnh lùng của anh, tò mò hỏi: “Sao vậy, ai chọc anh thế.”

Đã lâu không thấy anh như thế này, Tiết Trác Thanh có chút lạ.

Anh ta quen Hứa Thiệu từ nhỏ, hai người là lớn lên cùng nhau.

Phải biết rằng, hồi nhỏ Hứa Thiệu chính là tiểu bá vương trong viện.

Đừng thấy Hứa Thiệu dễ nói chuyện mà cho rằng anh tính tình rất tốt.

Đó là tùy người.

Hồi còn đi học, có một nam sinh gia thế rất lớn bắt nạt nữ sinh, bị Hứa Thiệu nhìn thấy, trực tiếp đá một cước vào bồn hoa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play