Hứa Thiệu “Ừ.” một tiếng, đợi Cao Ngọc Lan vào rồi, anh nhìn về phía Cố Sương và Liễu Thanh, vẻ mặt có chút khó hiểu: “Hai người làm gì vậy?”
Liễu Thanh vội vàng nói: “Tôi thấy cô ta lén lút, đang hỏi cô ta muốn làm gì.”
Cố Sương giật giật khóe miệng, nhìn Liễu Thanh dám mở mắt nói dối ngay trước mặt cô.
Thật là giỏi.
Nói ai lén lút chứ, rõ ràng cô quang minh chính đại đi tới! Bị cô ta nói như vậy, giống như cô muốn làm chuyện gì đó không thể để người khác biết vậy.
Cố Sương hết nói nổi.
“Vị đồng chí này, xin hỏi cô nhìn thấy tôi lén lút bằng con mắt nào, rõ ràng ngay từ đầu tôi đã nói, tôi đến tìm anh Hứa.”
Nói xong Cố Sương không nhịn được trợn trắng mắt.
Liễu Thanh vừa định phản bác, Hứa Thiệu đã ngắt lời cô ta, nhìn Cố Sương nói: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Giọng anh trong trẻo dễ nghe, Cố Sương lại cười.
“Tôi muốn gửi thư mà phát hiện hết tem thư rồi, anh có không? cho tôi mượn một tờ với?”
Hứa Thiệu gật đầu: “Cô đợi tôi một chút.”
Liễu Thanh nghiến răng nhìn hai người giao lưu, ngược lại cô ta giống như người ngoài vậy.
Hứa Thiệu nói xong liền quay người vào nhà lấy tem thư.
Cố Sương thu lại nụ cười trên mặt, liếc nhìn Liễu Thanh vẫn chưa đi, nhướng mày, giọng điệu lười biếng: “Sao thế, cô còn chuyện gì nữa?”
Liễu Thanh lạnh lùng nói: “Đừng tưởng tôi không biết cô muốn làm gì, tôi khuyên cô nên từ bỏ ý định này sớm đi.”
“Tôi muốn làm gì?” Cố Sương cố ý hỏi ngược lại.
“Tôi nói cho cô biết, đồng chí Hứa không giống những người đàn ông khác, mới không thèm để ý đến loại người như cô, cô đừng hòng đánh chủ ý vào anh ấy.” Giọng điệu Liễu Thanh khinh thường.
Cố Sương không để ý đến cô ta, quay đầu nhìn về phía khu nhà trí thức, đợi Hứa Thiệu ra.
“Cô có ý gì?” Thấy Cố Sương không để ý đến mình, Liễu Thanh sốt ruột.
Rất nhanh, Hứa Thiệu xuất hiện trong tầm mắt Cố Sương, Liễu Thanh cũng ngậm miệng.
Hứa Thiệu đưa tờ tem thư trong tay cho cô, Cố Sương nhận lấy, sau đó nhìn anh muốn nói lại thôi.
Hứa Thiệu khựng lại, hỏi: “Sao vậy?”
Cố Sương liếc nhìn Liễu Thanh, khiến Liễu Thanh trong lòng khẽ động.
“Tôi muốn hỏi anh Hứa một chút, vị nữ đồng chí này là đối tượng của anh sao?”
Hứa Thiệu: “...”?
Liễu Thanh trợn tròn mắt, khí thế kiêu ngạo vừa rồi trong nháy mắt tan thành mây khói, hoảng hốt nói: “Cô nói bậy bạ gì vậy!”
Hứa Thiệu liếc nhìn Liễu Thanh, giọng điệu không nhanh không chậm nói: “Không phải, tôi không có đối tượng.”
Mắt Cố Sương sáng lên.
Không những có được câu trả lời mình muốn, còn khiến đối phương xấu hổ, Cố Sương rất hài lòng.
“Ồ, vị nữ đồng chí này hình như rất quan tâm đến anh, còn bảo tôi đừng có ý đồ với anh, tôi còn tưởng cô ấy là đối tượng của anh chứ, quản rộng thế.”
Cố Sương nhìn Liễu Thanh với ánh mắt thâm ý.
Nghe vậy, mặt Liễu Thanh lập tức trắng bệch, sợ Hứa Thiệu nhìn mình với ánh mắt khác thường, cô ta không dám ngẩng đầu, xấu hổ bỏ chạy.
Hứa Thiệu nhướng mày, nhìn cô: “Giải tỏa được rồi?”
Cố Sương gật đầu hài lòng, lộ ra vẻ mặt đắc ý, đương nhiên, cô là người có thù tất báo.
Vừa lắc lắc tờ tem thư trong tay, cô vừa nhìn Hứa Thiệu, giọng điệu nhẹ nhàng: “Cảm ơn anh, anh Hứa, đã lấy được đồ rồi, cũng biết được những gì muốn biết, vậy tôi đi trước đây.”