“Giá mà ngày nào cũng được ăn thịt thì tốt...” Cố Hải lại thở dài.
Đây là câu nói cố định mỗi lần cậu ta được ăn thịt.
Cố Giang không chút nể tình đánh cậu ta: “Đẹp mặt em!”
Phải là gia đình như thế nào mới có thể bữa nào cũng ăn thịt, Cố Giang không dám nghĩ.
*
Sáng hôm sau, Lưu Ngọc thấy người không khỏe, xin nghỉ không đi làm, ở nhà nghỉ một ngày.
Cố Sương hỏi chị dâu có muốn đến trạm y tế khám không, Lưu Ngọc cười lắc đầu.
“Không sao, bệnh cũ rồi.” Lưu Ngọc hơi ngại ngùng, cô ấy nghĩ chỉ là đến kỳ kinh nguyệt, đau bụng.
Cố Sương cau mày, thấy môi cô ấy hơi trắng, thấy vẫn nên đi khám thì hơn.
Thuyết phục một lúc lâu, lại nói với bà nội Cố, bà nội Cố cũng bảo đi khám.
“Chị nằm một lúc là khỏe thôi.” Lưu Ngọc mím môi, biết Cố Sương lo lắng cho cô ấy, cô ấy bổ sung thêm một câu: “Giờ chị không đi nổi.”
Co ro trên giường mới thấy dễ chịu hơn, trạm y tế ở trên trấn, tuy không xa lắm nhưng đi bộ cũng phải mất hai mươi phút.
Lưu Ngọc đau dữ dội, không muốn đi lắm.
Cố Sương cau mày: “Em sang nhà thanh niên trí thức mượn xe đạp nhé.” Cô nhớ là anh chàng trí thức Hứa có một chiếc xe đạp.
“Phiền phức quá, thôi vậy.” Lưu Ngọc không muốn làm phiền họ, nghĩ rằng mình cố chịu là được, trước giờ cô ấy vẫn chịu đựng như vậy.
“Không sao, đi khám cũng tốt, sức khỏe là quan trọng, giảm bớt đau đớn cũng tốt.” Cố Sương nói.
Dặn bà nội Cố trông Lưu Ngọc, cô quay người đi mượn xe.
Chưa đến nhà thanh niên trí thức, cô đã tình cờ gặp Hứa Thiệu, Cố Sương nói: “Đồng chí Hứa!”
Hứa Thiệu quay đầu nhìn cô, đặt cái cuốc trong tay xuống: “Có chuyện gì?”
Cố Sương nói: “À, chị dâu tôi không khỏe, tôi muốn đưa chị ấy đến trạm y tế khám, anh có thể cho tôi mượn xe không?”
“Được.” Hứa Thiệu đồng ý.
Cố Sương cảm ơn, vội vàng về nhà gọi Lưu Ngọc, Lưu Ngọc từ trên giường đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài.
Hứa Thiệu đã đẩy xe đạp đến trước cửa nhà họ Cố, thấy Lưu Ngọc mặt tái mét, mồ hôi lạnh túa ra, anh không nhịn được hỏi: “Chị ấy bị làm sao vậy?”
Cố Sương sợ Lưu Ngọc ngại, nói ấp úng: “Bệnh cũ rồi.”
Hứa Thiệu suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi biết chút y thuật, thấy chị ấy có vẻ không ổn, nếu chị không ngại, tôi có thể bắt mạch cho chị không?”
Cố Sương hơi bất ngờ, không ngờ anh còn có kỹ năng này, chắc cũng không mất nhiều thời gian, cô quay đầu nhìn Lưu Ngọc: “Chị dâu, để đồng chí Hứa khám cho chị nhé?”
Lưu Ngọc đưa tay ra, Hứa Thiệu nắm lấy cổ tay cô ấy, một lúc sau anh cau mày nói:
“Chị dâu cô có thai rồi.”