Cố Sương không quay đầu lại cũng nghe ra, dù sao hôm qua mới nói chuyện, giọng nói này cũng khá đặc biệt, chua ngoa cay nghiệt.
Người nói là Điền Xuân Nga, vợ của Triệu đội trưởng, phía sau còn có Triệu Tiểu Liên, đang nhìn chằm chằm Cố Sương.
Điền Xuân Nga nhìn thấy đồ trong tay Cố Sương thì tức giận, hôm qua bà ta đưa cho cô hai mươi đồng, hôm nay cô đã đi dạo phố huyện, còn mua nhiều đồ như vậy.
Tiền cô tiêu còn không phải là tiền của cô, nghĩ đến Điền Xuân Nga lại đau lòng.
Những thứ này vốn dĩ đều phải là của bà ta!
Cố Sương trong lòng thấy phiền phức, lẳng lặng trợn trắng mắt.
“Dì à, là dì sao, cháu còn tưởng là ai chứ? Giọng nói nhọn như bà già, làm cháu giật mình.” Cố Sương giả vờ bị dọa sợ, nhẹ nhàng ôm ngực.
Nghe Cố Sương nói vậy, Điền Xuân Nga tức giận, vậy mà lại nói bà ta là bà già.
Triệu Tiểu Liên liếc nhìn Hứa Thiệu, nhỏ giọng nói với Cố Sương: “Chị Sương Sương, sao chị có thể nói mẹ em như vậy.”
“Ai là chị của cô.” Cố Sương bình tĩnh nói: “Tôi nói gì về mẹ cô?”
Triệu Tiểu Liên mím môi, nói: “Chị nói mẹ em là bà già.”
“Tôi chỉ nói giọng của dì giống giọng của bà già, không nói dì là bà già.” Cố Sương không thừa nhận.
Điền Xuân Nga trừng mắt nhìn con gái, bảo nó im miệng.
Con nhóc Cố Sương này bây giờ có bản lĩnh rồi, có thể giả vờ rồi. Hứa thanh niên bị nó mê hoặc rồi, còn giúp nó xách đồ nữa.
Điền Xuân Nga cố tình bỏ qua việc Hứa Thiệu vốn là người mặt lạnh nhưng lòng nhiệt tình, trong đội bất kể nam nữ, thật ra không ít người đã được anh giúp đỡ.
Bà ta cố ý nói với Cố Sương: “Tôi không chấp nhặt với con nhóc như cô nhưng có một câu tôi vẫn phải nói. Cô xem cô đi, việc không thấy cô làm bao nhiêu, tiêu tiền thì phung phí, cô như vậy thì không gả đi được đâu, đàn ông không thích kiểu người như cô.”
Cuối cùng, lại kéo Hứa Thiệu bên cạnh vào: “Hứa thanh niên, nói xem có đúng không?”
Hứa Thiệu: “?”
Liên quan gì đến anh?
Nhưng thấy Điền Xuân Nga nói một cô gái như vậy, Hứa Thiệu không nhịn được nói.
“Tôi thấy đàn ông nuôi không nổi vợ thì nên tự kiểm điểm lại mình.”
Nghĩ đến chuyện Cố Sương và nhà họ Triệu, Hứa Thiệu nhíu mày, trong lòng càng có ấn tượng tệ hơn về nhà họ Triệu.
Rõ ràng là nhà họ Triệu có lỗi với Cố Sương, còn dám lên tiếng gây chuyện, bộ mặt có chút khó coi.
Điền Xuân Nga nghĩ rằng Hứa Thiệu nể mặt chồng bà ta là đội trưởng, chắc sẽ không phản bác bà ta, đến lúc đó bà ta sẽ tiếp tục chế giễu Cố Sương, không ngờ anh lại không nể mặt bà ta chút nào.
Điền Xuân Nga không giữ được vẻ mặt, Triệu Tiểu Liên nghe Hứa thanh niên nói thay Cố Sương, càng ghét Cố Sương hơn.
Ngược lại Cố Sương khá vui nhưng không muốn kéo người ngoài vào, cô nói: “Dì Điền, cháu tiêu không phải tiền của dì, cháu có gả đi được hay không, không cần dì lo lắng. Dì vẫn nên quản tốt con trai của mình đi? Không phải nói Triệu Trường Vũ sắp kết hôn rồi sao? Dì chuẩn bị của hồi môn xong chưa?”
Điền Xuân Nga vô thức nói: “Của hồi môn gì chứ? Đó là sính lễ!”
“Ôi, xin lỗi, là cháu nói nhầm. Triệu Trường Vũ không phải là cao không với tới sao, nói không chừng sau này còn phải cúi đầu làm người hầu, lấy lòng người ta thì có gì khác với con dâu chứ. Dù sao một năm dì cũng không gặp con trai được hai lần, coi như con trai đã gả đi rồi đi.”
Hứa Thiệu: “...”