Đợi đến khi hai nhà trở mặt, bà nội Cố mới quang minh chính đại ghét bỏ tất cả mọi người nhà họ Triệu.
Cố Tiểu Vũ liếc Cố Sương một cái, không biết có nên nói hay không.
Cố Sương không định giấu bà, trực tiếp kể lại sự việc.
Nghĩ đến việc nhà họ Triệu sợ cô đến, còn bắt cô viết giấy nợ, Cố Sương thấy buồn cười.
Chỉ cần bọn họ không ở trước mặt cô thể hiện sự tồn tại, Cố Sương mới lười quan tâm đến người nhà họ Triệu, lãng phí thời gian và tình cảm.
Bà nội Cố nghe xong, vui mừng khôn xiết, liên tục khen Cố Sương làm tốt.
“Sương Sương làm đúng, chúng ta không thèm đồ của nhà họ nhưng cũng không thể để họ chiếm tiện nghi của chúng ta.”
Lúc trước nhà họ Triệu hủy hôn, nói là muốn bồi thường, rầm rộ tặng một đống đồ. Bà nội Cố rất có cốt khí từ chối, đồ cũng ném hết trước cửa nhà họ.
Nếu không người khác nhìn vào còn tưởng chúng ta chiếm tiện nghi, nhà họ Cố mới không thèm đồ hôi thối của nhà họ Triệu.
Cố Sương muốn đưa tiền cho bà nội Cố, bà nội Cố không nhận, bảo cô để dành mà từ từ tiêu.
Vì vậy Cố Sương ngại ngùng nhét tiền vào túi mình. Cộng thêm năm đồng mà bà nội đưa lần trước, bây giờ Cố Sương có tổng cộng hai mươi lăm đồng.
Thật là một khoản tiền lớn.
Cố Hải và Cố Tiểu Vũ bên cạnh đều lộ ra vẻ hâm mộ.
“Ngày mai chị đi huyện mua đồ ăn ngon cho các em.” Cố Sương sảng khoái nói.
Cố Hải không nhịn được nuốt nước miếng: “Em muốn ăn thịt!”
Ai mà chẳng muốn, Cố Sương cũng thèm.
Năm nay mua gì cũng phải có phiếu, thịt càng khó mua, phải đi xếp hàng sớm, muộn một chút có khi mua không được.
Như người nông thôn như bọn họ, muốn ăn thịt càng khó hơn. Chỉ có đến cuối năm khi đội giết lợn, mới có thể chia được vài cân.
Nhà họ Cố vì Cố Kiến Hoa làm việc ở nhà máy cơ khí huyện, mặc dù mỗi tháng đều có thể chia được nửa cân phiếu thịt nhưng phần lớn đều bị bà nội Cố giữ lại để nấu riêng cho nguyên thân.
Còn lại một miếng thịt nhỏ xào với cải trắng, để mọi người trong nhà đều nếm thử mùi thịt.
Cố Sương vỗ vỗ túi tiền, sảng khoái nói: “Chị có tiền, mời các em ăn thịt!”
Ăn cơm cũng cần phiếu lương thực, Cố Sương không có, đành nhìn bà nội Cố với vẻ mặt mong chờ.
Bà nội Cố sao có thể không đồng ý, mở chiếc rương gỗ đỏ trong nhà ra, từ bên trong lấy ra một chiếc khăn tay được gói rất chặt, bên trong đựng đầy những tờ tiền được xếp ngay ngắn.
Lấy ra mấy tờ phiếu lương thực, suy nghĩ một chút, lại lấy ra những tờ phiếu vải đã tích cóp từ lâu, sau đó cẩn thận gói lại chiếc khăn tay.
“Còn vài tờ phiếu vải, Sương Sương con cầm đi hợp tác xã mua vải may quần áo.”
Cố Sương trong lòng không nói nên lời.
Quần áo của nguyên thân trong mắt Cố Sương không tính là tốt nhưng đã là điều kiện tốt nhất mà nhà họ Cố có thể cho cô.
Quần áo trên người bà nội Cố còn vá chằng vá đụp, Cố Tiểu Vũ cũng mặc quần áo cũ của cô, rất ít khi được mặc quần áo mới.
“Vâng, cảm ơn bà.” Cố Sương không nói nhiều, nghĩ đến lúc đó sẽ xem thử, may cho bà nội một bộ quần áo.
Trần Quế Lan từ trong nhà đi ra, hỏi: “Sương Sương ngày mai đi huyện à?”
Cố Sương gật đầu.