Cuối cùng, ngồi trong phòng khách của mình ăn điểm tâm, trong lòng Đinh Yếm ngũ vị tạp trần. Khúc Hà gọi điện đến an ủi, nghe cậu kể về những gì đã trải qua từ tối qua đến sáng nay, đầu dây bên kia cười không ngớt. 

“Không phải em nói đâu Đinh Yếm, anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn sống vô trách nhiệm với bản thân như thế. Trang điểm lộng lẫy, mặc đồ đẹp mà đi uống đến say mèm ở quán bar, anh thực sự không coi trọng thân thể mình chút nào.”

“Anh đã khổ lắm rồi, em còn nói mát nữa…” Đinh Yếm hờn dỗi, đặt mạnh cái muôi xuống bàn.

“Dừng lại dừng lại, chúng ta đã chia tay rồi, anh không thể lại làm nũng với em như trước.” Khúc Hà vĩnh viễn giữ vẻ lý trí và bình tĩnh, “Anh nhớ đặt đồng hồ báo thức để ăn thuốc đúng giờ nhé. Chuyện này không thể lơ là, một tháng nữa lại phải kiểm tra lại.”

“Biết rồi, biết rồi,” Đinh Yếm rầm rì ứng phó. 

Cậu vô tư không có cảm giác mình bị nam nhân ngủ làm mất mặt, không kiêng dè kể cho Khúc Hà nghe, bởi vì ngoài cô ra cậu cũng không có bằng hữu nào để chia sẻ.

So với việc mất đi một thứ gì đó về mặt trinh tiết, cậu càng quan tâm đến tình hình sức khỏe của bản thân hơn. 

Ông trời, xin hãy phù hộ cho tôi, cuộc đời tôi còn dài lắm, không thể vì một lần thất bại ở chốn rượu bia mà bỏ dở. 

***

Ngày thứ hai trở lại văn phòng, tâm trạng của Đinh Yếm vẫn không tốt như ngày hôm trước. Cậu ngồi ở bàn làm việc, đầu óc như mây trôi sửa lại bản kế hoạch giữa trưa. Thức ăn trưa gọi từ bên ngoài, nhưng ăn chưa được hai miếng thì đã phải chạy đi ói ra.

Thuốc ngừa mang lại hiệu ứng phụ rõ rệt trên cơ thể cậu: mất ngủ, mộng mị, buồn nôn, sắc mặt tái nhợt như giấy. Kể cả đồng nghiệp Đình Đình cũng nhận ra điều này, hỏi cậu có bị bệnh không, có muốn xin nghỉ để đi bác sĩ không.

Tôi hôm qua đi bệnh viện về đây, đây đều là do thuốc bác sĩ kê hại. Đinh Yếm không thể nói ra sự thật, chỉ nói dạ dày không khỏe, hai ngày nữa sẽ ổn thôi.

Đình Đình đắc ý như là ông chủ tự mình tuyển dụng người mới, con mắt đầy tình thương, lập tức cho cậu nghỉ ngơi còn đưa cho cậu một chén nước nóng, nếu cần giúp đỡ thì cứ gọi cô.

Đinh Yếm không dám tìm cô hỗ trợ, nhưng may là lão bản không có ở đó, nên cậu có thể thoải mái lẩn ra ngoài. 

Còn hai giờ nữa là hết giờ làm, mai là cuối tuần, đáng ra không khí văn phòng phải vui vẻ hơn, nhưng một tin tức đột ngột xuất hiện đã khiến mọi thứ trở nên nghiêm trọng hơn ——

Lão bản mới vừa xuống máy bay, đang trên đường về công ty! Cả văn phòng chấn động!

Đinh Yếm cũng là một trong những người kêu than trong đám đông. 

Lão bản là con nhà giàu tự lập, có năng lực nhưng lại nóng tính lại có tính cách quái gở. Gần đây cô ta rất bận rộn với việc phân công công việc, ít khi xuất hiện nhưng thỉnh thoảng lại bất ngờ đến công ty, gây áp lực cho bọn họ.

Cô đặc biệt không ưa Đinh Yếm loại người công nhân nhàn rỗi, không chỉ một lần tìm cậu nói chuyện mà còn dạy dỗ cậu đến khổ sở. Mỗi lần Đinh Yếm có ý định từ chức, cô ta lại kiên quyết không đồng ý, thậm chí còn tăng lương cho cậu. Đinh Yếm không hiểu cô ta nghĩ gì trong đầu, chỉ cảm thấy sợ sệt cô nàng.

“Đinh Yếm! Đinh Yếm!” Đình Đình hốt hoảng chạy đến bên bàn của cậu, “Tôi xong đời rồi, có bản báo cáo tôi để quên ở nhà! Một lát nữa Tổng Lý đến có khả năng muốn xem, tôi phải chạy về lấy ngay!”

“Ừ, cô vất vả rồi, nhanh lên đi, nếu cô ấy hỏi tôi sẽ nói cô đau bụng đi mua thuốc,” Đinh Yếm trả lời.

“Không phải cái này!” Đình Đình nói, “Là Lý tổng có một vị khách sắp đến, cô ấy chỉ định tôi phụ trách tiếp đón, nhưng giờ tôi phải về nhà chắc chắn sẽ không kịp. Cậu giúp tôi nhìn giùm một chút nhé, được không?”

“Cô không nhờ Amy giúp được sao? Tôi không thể tự ý rời vị trí được…” Đinh Yếm trả lời, vừa nhấn chuột điều chỉnh phương án.

“Amy mới vào làm được một tháng, cô ấy còn chưa hiểu gì cả. Vị khách này rất quan trọng, nếu như làm không vừa lòng, tôi sợ Lý tổng sẽ giận tìm tôi xả đấy.”

Ai, thuyền nhỏ gặp sóng to, tiền thì ít mà chuyện thì nhiều. Đinh Yếm thở dài trong lòng, rồi gật đầu nói: “Được, tôi biết rồi, tôi sẽ xem giúp, cô yên tâm đi.”

Nếu Lý tổng tức giận tìm cậu gây sự thì chắc chắn là chuyện tất nhiên, chuyện này dù sao với cậu cũng khó tránh khỏi quan hệ.

Đình Đình chân trước vừa đi, khách của Lý tổng chân sau vừa đến.

Đinh Yếm vội vàng chỉnh sửa tài liệu, liếc nhìn một chút thì thấy Amy đã dẫn khách vào văn phòng của Lý tổng. Cậu đứng dậy hoạt động một chút ở vai, không nhanh không chậm đi đến phòng giải khát, rót một bình trà và lấy một ít bánh quy cùng hai viên sô cô la để lên khay.

Đại công cáo thành. Cậu bưng khay đi về phía văn phòng, gõ cửa rồi bước vào.

Lý Diễm là một người phụ nữ 30 tuổi, có ngoại hình nổi bật và sự nghiệp thành công, nhưng trong đời sống cá nhân lại giữ được tâm hồn thiếu nữ. Trong văn phòng cô có hẳn một bộ sưu tập đồ chơi Tokyo Disney phiên bản giới hạn, cũng để tiện cho cô chơi cùng con gái.

Lúc này, trên ghế sofa màu đỏ sậm, có một chàng trai trẻ, cao ráo, đang cầm một con mèo lông xù trông có vẻ rất tập trung, vẫn chưa để ý đến sự xuất hiện của Đinh Yếm.

Đinh Yếm đặt trà và bánh lên bàn, nhân tiện quan sát vị khách “rất quan trọng” này. Chàng trai có tóc ngắn, ngoại hình trẻ trung và điển trai, không giống người đến để bàn chuyện làm ăn, mà giống như đến để chờ người.

Đinh Yếm không quá hứng thú với chàng trai, chỉ lướt qua một chút rồi nhắc nhở: “Trà hơi nóng.”

“Ừ, cảm ơn” chàng trai đáp lại một cách hững hờ. Đôi mắt sâu thẳm của hắn trước tiên nhìn vào hơi nước bốc lên từ ấm trà, sau đó ánh mắt chầm chậm di chuyển dọc theo tay của Đinh Yếm, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt cậu.

Đinh Yếm rót đầy một chén trà, bất chợt cảm thấy người đối diện đang chăm chú nhìn mình. Cậu cho rằng đó chỉ là một cái nhìn thoáng qua, liền nói: “Lý tổng phỏng chừng khoảng năm giờ sẽ đến.”

Sau khi cậu nói xong, đối phương không phản hồi lại. Đinh Yếm cảm thấy không thoải mái, cậu dịch chuyển ánh mắt khỏi cái nhìn chăm chú của người đó, không hiểu ánh mắt ấy ẩn chứa sự tìm tòi nghiên cứu, hiếu kỳ và thú vị từ đâu mà có.

Có bệnh, nhìn cái gì, chưa từng thấy anh chàng đẹp trai sao?

Đinh Yếm cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng, nhớ tới lời dặn của Đình Đình, lại hỏi: “Ngài có vấn đề gì muốn hỏi tôi sao?”

“Không có” 

“Được rồi.” Đinh Yếm nở một nụ cười công thức “Xin phiền ngài chờ. Tôi sẽ ở bên ngoài, nếu có việc gì ngài cứ gọi tôi.”

Cậu xoay người, nụ cười trên môi biến mất, trong lòng đầy tâm sự mà không nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài, quay về vị trí của mình, đếm ngược thời gian tan ca.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play