Từ khi còn bé, Đinh Yếm đã rất sợ bị mẹ mắng, bà thường dùng ngón tay sơn đỏ chói chỉ vào đầu cậu như muốn khoét một cái lỗ để nhét mọi thứ thuyết giáo và tẩy não vào đầu.  
Thật sự đáng sợ, như thể cậu chỉ là một khối gỗ mục không thể điêu khắc. 
Cậu đã hai mươi lăm tuổi, nhưng mẹ cậu vẫn dùng cách giáo dục kiểu cũ để chỉ bảo: "Đinh Yếm à! Con bao nhiêu tuổi rồi? Còn đi đánh nhau nữa! con muốn làm cha mẹ tức chết sao?"
"Con không đánh nhau," cậu né tránh ngón tay mẹ chỉ trỏ khắp nơi, "Là hắn ngăn con, không cho con đi. Con phải để yên cho hắn làm khó dễ con sao? Nếu con không tạt nước hắn, hắn sẽ nghĩ con dễ ức hiếp. Nếu như hắn đem con đánh một trận thì làm sao?"
"Con đừng nói bậy! Tần Thừa là đứa trẻ hiểu chuyện chín chắn, làm sao có thể đánh nhau với con?"
"Mẹ đâu phải mẹ ruột của hắn, mẹ hiểu hắn bao nhiêu? Hồi trung học, hắn đã là tay chuyên gây chuyện trong trường, còn thiếu những lần đánh nhau nữa sao? Con hiểu rõ hắn hơn nhiều so với mẹ và ba, con sẽ không bao giờ dây dưa với loại người như vậy."
"Người ta bây giờ đã thành gia lập nghiệp, sắp làm cha rồi. Còn con? Nhìn lại con xem, con có cái gì trong tay?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play