Chiếc váy này sau khi thay đổi về chiều dài thực sự có hiệu quả, đúng như dự đoán của Sở Doanh.
Dù có ngắn hơn một chút nhưng không phải là không thể chấp nhận. Thế nhưng Đinh Yếm phản ứng mạnh mẽ hơn cả sự tưởng tượng của hắn, vừa lên xe đã không ngừng rơi nước mắt, khóc lóc không muốn nói.
Sở Doanh đưa khăn tay cho cậu nhưng tất cả đều bị vứt đi. Hắn không biết phải nói gì: "Tại sao cậu lại khóc nhiều như vậy? Cậu thật sự cảm thấy khổ sở như vậy à?"
Đinh Yếm nức nở nghẹn ngào: "Tôi cảm thấy... như thể tôi là món quà mà anh đưa cho người khác, họ đều đang nhìn tôi... Tôi không biết trong lòng họ sẽ nghĩ gì về tôi... Tôi là một người sống sờ sờ, chứ không phải đồ chơi. Tại sao lại khiến cho tôi trở thành tâm điểm chú ý, như một món đồ được trưng bày khắp nơi..."
Sở Doanh không biết nên khóc hay nên cười, đáp lại: "Họ nhìn cậu không phải vì muốn làm tổn thương cậu. Trên đời này, bất cứ ai yêu thích phụ nữ đều không thể nhịn được mà không nhìn ngắm cậu. Đó là bản năng tự nhiên, không cần phải nghĩ quá nhiều về điều đó."
"Mới không phải!" Đinh Yếm giật một đống khăn tay lau nước mắt, nhìn gương mặt nhoè đi lớp trang điểm của mình trong gương chiếu hậu, khóc to hơn nữa, "Anh một người đàn ông thì biết cái gì? Anh không bị ai trêu chọc bao giờ! Anh làm sao hiểu được khi mặc bộ quần áo này có bao nhiêu khó khăn, là một cô gái thì khổ cực thế nào... Ô ô, ah không hiểu gì cả, anh chỉ muốn nhìn dung mạo xinh đẹp của tôi thôi..."
"Hừm, cậu nói cũng đúng, tôi xin lỗi." Sở Doanh nhìn Đinh Yếm bằng ánh mắt ôn hòa mà thẩn khiết, nói một cách nghiêm túc, "Nhưng bây giờ thì phải làm sao? Dù tôi có nói xin lỗi với cậu cũng không thể bù đắp cho cậu. Vậy không bằng cậu suy nghĩ một chút, hiện tại có điều gì có thể làm cậu bật cười không? Tôi sẽ cố gắng làm được."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT