Đây ko phải tiểu thuyết, mà là nổi đau của 1 kiếp người
Chẳng giấu gì, quá khứ của tôi không tốt, phải nói tôi bị thiếu tình thương bị lạnh nhạt, hằng ngày phải chịu đựng từng lời nói chửi rủa, xúc phạm, độ tuổi 12-13 ấy rất dễ bị kích động, đến giờ tôi vẫn nhớ như in cái ngày mẹ chửi rủa tôi, nói tôi lớn lên chỉ có đứng đường mà kiếm sống, bà ấy là mẹ của tôi đấy bà ấy có nghĩ đến cảm xúc của tôi khi nghe đc những lời đó không, tôi phải sống trong thời gian dài tự nhốt bản thân tách biệt với gia đình và mọi người xung quanh, tôi dần sợ tiếp xúc với mọi người, bởi lẽ thời ấy tôi là con gái mà nặng 85cân vừa xấu và béo, và tôi đc đem ra làm đề tài để trêu chọc, chỉ cần tôi ik ngang qua thì sao lưng đã tràn đầy những nụ cười rôm rả. Để r khi lớn hơn chút, tôi cố hòa nhập hơn nhưng khó lắm, đến cái năm tôi đòi tự tử thì gia đình mới nhẹ nhàng với tôi hơn, mấy năm nay tôi sống cũng tốt hơn nhưng nhưng ám ảnh tâm lí vẫn còn, r em gặp đc bé KB, quen qua game thôi, rồi tui làm quen đòi làm người yêu, nhưng thật sự vốn dĩ chỉ tính chs đùa r buôn thoi, sao này tui mới bt, em ấy cũng quen tui để trap cho vui r đá, nhưng mà dần dần chúng tôi có tình cảm, lần đầu tiên có người yêu tôi, là lần đầu tiên có người không lợi dụng, ko chê bai tôi sẵn sàng yêu tôi, em ấy bấy giờ chả khác gì tia sáng cuối đường hầm, bt đc hoàn cảnh của em ấy, em thương em ấy hơn bao giờ hết, Thật ra từ lúc bắt đầu t đã nghĩ đến kết quả r, dùng chút tình thương che chở cho em ấy, còn bản thân tôi sao cũng đc, tôi ko có ước mơ, em còn chả bt mục tiêu của mik là j nx.
Chúng tôi cứ yêu nhau như thế đã đc 6 tháng.
Và có lẽ là sắp ko còn đc bên nhau nx r. Định kiến xã hội vẫn còn, bà nội chỉ có em là người bà thương nhất, bà sẽ rất sock, và ko chấp nhận đc chúng tôi đâu. Nhà tôi phức tạp lắm trong một nhà tù vô hình.