Biên tập: xoaimap ([email protected])
“Ghi lỗi!”
“Ghi lại phạm lỗi nặng!”
Trong phòng làm việc, trưởng khoa Lý đập bàn mạnh đến mức phát ra âm thanh rầm rầm rầm.
Chủ nhiệm Lưu tính tình điềm đạm, giọng điệu nói chuyện cũng như vậy: “Nhất định phải nhớ, nhưng mà, chúng ta vẫn phải tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra trước đó, tôi cho rằng……”
“Ông cho rằng cái khỉ gì!” trưởng khoa Lý đứng ở bên cửa sổ nước miếng văng tung toé: “Đừng trách tôi sốt ruột, ông có biết vấn đề tác phong này nghiêm trọng đến mức nào không? Đầu óc bị lừa đá hả! Đánh nhau ở trước bia liệt sĩ! Quả thực quá bất kính với bề trên!”
Chủ nhiệm Lưu “Aizz” một tiếng: “Không phải ở trước bia, ở một khoảng cách xa mà, bọn họ ở dưới chân núi phải đi bộ mấy vòng mới lên đến.”
Trưởng khoa Lý tức giận đi qua đi lại: “Chẳng phải đều cùng ở trên núi sao! Ông còn có mặt mũi thay bọn họ nói chuyện!” Ông ta vươn ba ngón tay ra: “Tổng cộng ông có ba đứa học trò, đứa đầu dẫn đầu gây rối, đứa thứ hai kéo đứa thứ ba thêm dầu vào lửa, đều dính hết vào, sao mà có thể làm được như vậy, có muốn tôi nhờ người viết lên báo khen ngợi luôn không?”
“Thằng ranh con thiếu đánh.” Chủ nhiệm Lưu xoay người đi ra ngoài.
Trưởng khoa Lý quát lên: “Tôi còn chưa nói xong đâu, ông đi đâu đó?”
Chủ nhiệm Lưu chắp tay sau lưng: “Đi gọt nhánh trúc.”
Trưởng khoa Lý trừng mắt: “Gọt thứ đồ kia làm gì?”
Chủ nhiệm Lưu xắn tay áo khoác dài màu xám lên, nếp nhăn nơi khóe mắt lộ ra sự kiên quyết: “Phải gọt, trưởng khoa ông đừng khuyên tôi, trúc tôi cũng gọt xong rồi, nhất định phải đánh chúng nó khóc lóc nhận lỗi.”
“Aizz khuyên ông, không nên dùng cách xử phạt về thể xác như vậy, chúng ta cần phải nói cho bọn họ hiểu.” Trưởng khoa Lý nâng chén trà lạnh lên uống hai hớp, phun lá trà uống nhầm trở lại chén: “Viết kiểm điểm, trừ tiền thưởng tháng này.”
Chủ nhiệm Lưu gật đầu: “Nên trừ.”
Trưởng khoa Lý kéo dài quá âm cuối: “Còn về Xưởng trưởng ……”
Chủ nhiệm Lưu lập tức tỏ thái độ: “Tôi đi nói, ông không cần đi theo.”
Thấy thái độ ông ấy như vậy, Trưởng khoa Lý cũng cho chút mặt mũi, ngữ khí hòa hoãn lại: “Ông Lưu, tuy rằng ông là thầy vừa có công lao cũng có khổ lao, tôi kính trọng ông, các đồng đội cũng yêu quý ông, người trong xưởng cũng coi trọng ông, nhưng việc này đúng thật ông nên gánh trách nhiệm, ông làm thầy lại dạy không đúng.”
“Đúng vậy.” Chủ nhiệm Lưu gãi gãi mái tóc hoa râm: “Không nói đến ba học trò của tôi, bây giờ quan trọng nhất là tiểu Thang, cậu ta là sinh viên mà xưởng đã chờ rất lâu, phía bên bệnh viện nói thế nào?”
“Bị thương ngoài da, để cậu ta nghỉ một ngày.” Trưởng khoa Lý đặt chén trà xuống: “May mắn Hướng Ninh tranh đua, cậu ta lập công lớn rồi.”
Lúc này trong lòng trưởng khoa Lý vẫn còn sợ hãi, hôm nay là tiết thanh minh*, trong xưởng tổ chức đi tảo mộ, các phân xưởng được phó chủ nhiệm chia thành từng đội, vốn dĩ đây là một hoạt động tập thể tốt, thế nhưng phân xưởng một lại đánh nhau với phân xưởng năm, trong lúc hỗn loạn không biết ai đã đẩy tiểu Thang xuống sườn núi, làm cậu ta ngất đi, nếu không phải Hướng Ninh cõng cậu ta đến giao lộ, có khi còn phải đi tìm.
*Thanh Minh: là tiết thứ năm trong "nhị thập tứ khí" và đã được người phương Đông coi là một lễ tiết hàng năm. Tiết Thanh Minh đến sau ngày Lập Xuân 45 ngày. Theo nghĩa đen, thanh là khí trong, còn minh là sáng sủa. Khi tiết Xuân phân qua, những cơn mưa bụi của trời xuân đã hết, bầu trời trở nên quang đãng, sáng sủa là sang Tiết Thanh Minh.
Nếu việc tìm kiếm bị chậm trễ, bên trong núi còn có nhiều bọ và rắn, ai biết được sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.
Trưởng khoa Lý nghĩ đến đây, ông ta cầm áo khoác ở trên ghế, vội vàng kéo chủ nhiệm Lưu đi ra ngoài.
“Đi chỗ nào?” Chủ nhiệm Lưu rút cánh tay lại không cho ông ta lôi kéo: “Tôi còn muốn đi tới chỗ xưởng trưởng.”
“Chờ đám nhóc giải thích rõ ràng vấn đề, viết giấy trắng mực đen nộp lên, ông biết rõ hết rồi hãy đi, miễn cho hỏi cái gì cũng không biết.” Trưởng khoa Lý đi rất nhanh, thịt trên mặt cũng run theo, tóc đã được bôi sáp chải kỹ đứng yên: “Bây giờ đi đến bệnh viện với tôi.”
Chủ nhiệm thở dài: “Hướng Ninh bị đập đầu, sợ là vẫn chưa tỉnh.”
“Ai nói đi gặp cậu ta, chúng ta đi gặp tiểu Thang.”
Bệnh viện.
Thang Tiểu Quang vừa mới tiễn một đám đồng đội, yên tĩnh được một chút, Trưởng khoa Lý và chủ nhiệm Lưu đã mang theo theo trái cây và đồ hộp tới, phía sau còn có các lãnh đạo khác.
So sánh với nơi ở náo nhiệt của Thang Tiểu Quang, một phòng bệnh khác ở dưới lầu vắng vẻ hơn nhiều.
Trong phòng có hai giường bệnh, một giường trống, giường còn lại có thanh niên đang nằm, đầu quấn băng gạc, mặc một chiếc áo màu lam của xưởng, trên cổ áo dính một lớp bùn to, một phần vạt áo lộ ra bên ngoài, một phần nhét bên trong lưng quần màu lam, hai mắt cậu nhắm nghiền, trên miệng có một vệt máu khô, tóc đen cằm nhọn, là một khuôn mặt xinh đẹp không chê vào đâu được.
【 Đinh 】
【Số liệu của thế giới nhiệm vụ đã được xác minh, truyền tống ký chủ chính xác. 】
Ngay sau đó là một chuỗi âm thanh điện tử.
【 Ký chủ: Trần Tử Khinh, đến từ trái đất năm 2017, giới tính nam, tuổi 20, mã hóa 11135】
【 Tư liệu: Lúc 6 tuổi cha mẹ mất, sống với trưởng bối* trong nhà, mười một tuổi trưởng bối chết vì bệnh, sau đó bỏ học, trình độ văn hóa thấp, làm quá nhiều công việc chân tay, dành dụm chuẩn bị cho chuyến đi du lịch, đến ngày xuất phát bị tai nạn giao thông, bây giờ đang ở trạng thái người thực vật. 】
*Trưởng bối: Ở đây chỉ người lớn tuổi trong nhà, có thể là ông bà.
【 Tài khoản đã đăng nhập 】
【Tổng số lần bạn đăng nhập thất bại: 1】
【Tổng số lần bạn đăng nhập thành công: 1】
【Thời gian bạn đăng nhập thành công lần này: 10: 47: 43 4-4-1982】
【Địa chỉ bạn đăng nhập thành công lần này: lầu một bệnh viện công nhân viên chức, phòng 103, xưởng sản xuất Khải Minh, huyện Lĩnh, thành phố Đại Hà, tỉnh Hoàng Hồng】
Cửa sổ của phòng bệnh là những ô cửa kính khung gỗ, nằm ở đầu mỗi giường bệnh, những tấm rèm vải màu vàng nhạt được xếp gọn bên bệ cửa sổ, gần chiếc ly tráng men màu trắng.
Mí mắt thanh niên trên giường bệnh khẽ run, từ từ mở mắt, đập vào mắt chính là trần nhà xi măng ố vàng, mắt cậu hơi hướng xuống, trong tầm nhìn là một cánh cửa sắt trắng đóng kín, cạnh cửa có một chiếc tủ chất tài liệu cùng màu, phía trên để hai bình thuỷ, và một cặp chậu sứ màu vàng xếp chồng lên nhau.
m thanh điện tử trong đầu không dừng, vẫn đang báo cáo chi tiết tài sản trong tài khoản cậu.
Gói quà dành cho tân thủ được mở ra, tài sản hiện tại như sau:
Tủ bay: 1
Mắt cá chết: 1
Tích phân: -100000
(Tích phân = điểm)
Trần Tử Khinh còn chưa kịp thở đều, trước mắt đã xuất hiện một khối màn hình trống rỗng.
Chính giữa màn hình là một khung màu đen đơn giản, có năm chữ nhỏ bên trong: Bảng phân công nhiệm vụ.
Đường kẻ ở dưới cùng của khung đen dày hơn ba đường còn lại, hai đầu có chấm đen nhỏ, giống như có thứ gì đó được buộc vào đó.
Trần Tử Khinh mơ màng suy đoán, nhưng ngay khi cậu vừa nghĩ, màn hình kia bỗng hiện lên một quyển trục* màu trắng từ từ mở ra.
* Thời xưa, sách vở thường cuốn lại thành trục, nên gọi là “quyển trục”.
Đây là hình quyển trục
Trong đây đáp án của những vấn đề được các ký chủ khóa trước cập nhật thường xuyên——
1: Theo định kỳ, hệ thống chủ sẽ thả xuống những hộp kiểm tra đo lường ký chủ- người được chọn, sau khi vượt qua các đánh giá dữ liệu khác nhau, sẽ được mở tài khoản và sắp xếp nhiệm vụ.
2: Bối cảnh nơi ký chủ làm nhiệm vụ chỉ là giả thiết.
3: Nếu như gặp phải tình huống đặc thù, ký chủ gửi đáp án xong sẽ thoát ly thế giới giả thiết, nhiệm vụ thất bại sẽ có trừng phạt tương ứng, thành công sẽ được cộng điểm dựa theo việc đánh giá mức độ hoàn thành nhiệm vụ, điểm có thể đổi được tiền, sinh mệnh, lý tưởng, bất cứ thứ gì v.v…
Lưu ý!
—— Ký chủ có thể dựa theo tình huống của bản thân để sửa đổi tình tiết giả thiết của nguyên chủ, ngoại trừ những phần được đánh dấu.
—— Nếu thay đổi những phần được đánh dấu hệ thống sẽ cảnh báo, nếu như cảnh báo bốn lần, nhiệm vụ trực tiếp thất bại.
Khoảng ba bốn giây, quyển trục cuộn lại, màn hình vẫn ở đó.
Ý thức của Trần Tử Khinh dần chìm xuống, lại lại lần nữa bị cường độ âm thanh điện tử vang lên cưỡng ép kéo lại.
【 Đinh, ký chủ Trần Tử Khinh, hệ thống giám hộ bạn đang kiểm tra tài khoản của bạn】
【 Đinh, hệ thống giám hộ đã kiểm tra xong 】
Hệ thống: “Ký chủ Trần, tôi là người quản lý khu vực này, chịu trách nhiệm phân công nhiệm vụ, rất vui khi được gặp cậu.”
Rõ ràng đều là âm thanh điện tử máy móc, không có gì khác nhau, nhưng không hiểu sao lại cảm nhận được nó đang lạnh lùng, nghiêm túc nói chuyện.
Đầu dây thần kinh yếu ớt của Trần Tử Khinh miễn cưỡng duy trì ý thức.
Hệ thống: “Bây giờ phân công nhiệm vụ, xin ký chủ Trần lưu ý, sau 30 giây sẽ thu hồi.”
Từng chữ trong đoạn hội thoại im lặng xuất hiện trên màu hình màu trắng khung đen.
【 Giáp: “Đồng chí, cậu nói cái gì! Điện ở hành lang lại hỏng rồi?”
Ất: “Đúng vậy, chắc chắn chính là gã lúc trước. Hắn lại làm đứt dây điện trong hành lang của chúng ta nữa!”
Giáp: “Xem ra việc giáo dục tư tưởng trong xưởng của chúng ta vẫn chưa đủ nghiêm khắc, còn có người chưa suy nghĩ thông nữa.”
Ất: “Chúng ta cần phải nghĩ cách bắt kẻ phá hư dây điện trong ký túc xá ra mới được!”
Giáp: “Đúng vậy! Đến lúc đó sẽ bắt hắn ta đưa lên trên đài, làm trò trước mặt mọi người trong xưởng, xem hắn xấu hổ đến mức nào!” 】
Có một đường ngang bên dưới đoạn hội thoại để bạn có thể điền câu trả lời của mình.
Sau 30 giây, màn hình biến mất.
Trần Tử Khinh còn chưa khôi phục tinh thần, những ký ức xa lạ như đang dùng đèn chiếu phim lật từng trang từng trang cho cậu xem.
Hướng Ninh, là tên của thân thể này, cậu ta cùng với những người ở trong mấy thôn tụ tập cùng nhau rút thăm giành được danh ngạch quý giá có thể được đi vào trong xưởng sản xuất Khải Minh làm việc, đây là chuyện vô cùng may mắn, từ đó cả nhà ở trong thôn đều ngẩng cao đầu đứng thẳng lưng, ngay cả trưởng thôn cũng phải cân nhắc lời nói của bản thân.
Năm nay Hướng Ninh 26 tuổi, có bảy năm tuổi nghề, là tổ trưởng vinh quang đầu tiên trong phân xưởng một.
Hướng Ninh là người khao khát trình độ văn hóa cao, cậu ta đọc thơ ca, buổi sáng mỗi ngày đều đến đài phát thanh để đọc diễn cảm một bài thơ cho nhóm công nhân, lúc nghỉ trưa sẽ đi ra sau nhà xưởng viết ra một bài, cho dù có gió mưa vẫn luôn duy trì thói quen này.
Về mặt tình cảm, hy vọng có thể tìm được người mình thích trong xưởng, gửi những tập thơ viết tay, nhận được hồi âm, hai người sẽ mãi ở bên nhau đến lúc đầu bạc cũng không xa rời.
Với tư cách là một công nhân viên chức, Hướng Ninh đi làm rất chăm chỉ, thích giúp đỡ mọi người, sẽ cổ vũ nhân viên tạp vụ, sản lượng ở tổ của cậu ta vẫn luôn dẫn đầu, là một tấm gương tốt trong xưởng, tấm gương trong lòng nhóm công nhân, mỗi buổi họp cuối năm cậu ta đều đi lên lãnh thưởng.
Trong xưởng tổ chức hoạt động gì cậu ta cũng là người đầu tiên báo danh tham gia, hơn nữa còn đạt được thành tích xuất sắc, không bao giờ lười biếng để bù đắp cho đám đông.
Hướng Ninh cũng có một mặt không tốt, cậu ta thường lén đi đến phòng làm việc của trưởng khoa Lý, làm người của trưởng khoa Lý giúp ông ta theo dõi mọi chuyện, trưởng khoa Lý đặc biệt dặn dò cậu ta giám sát mọi hành động của Tôn Thành Chí, học trò thứ hai của chủ nhiệm Lưu, ngăn chặn những việc đối phương phá hư, ảnh hưởng đoàn kết tổ chức.
Hướng Ninh mang chí hướng rộng lớn, mục tiêu năm nay của cậu ta là vị trí phó chủ nhiệm, cho rằng chỉ cần có cơ hội, dựa vào năng lực và danh tiếng của bản thân, cộng thêm mối quan hệ với trưởng khoa Lý ở bên kia, nhất định có thể lên làm phó chủ nhiệm.
Sự xuất hiện của Thang Tiểu Quang đã gây ra náo động lớn trong xưởng, Hướng Ninh nhiệt tình giúp đỡ những việc vặt trong cuộc sống của cậu ta, lần này cậu ta gặp chuyện ngoài ý muốn, Hướng Ninh tìm được cậu ta trước những người khác, cõng cậu ta ra khỏi lùm cây, tạo dựng mối quan hệ tốt.
Ban đầu Hướng Ninh vốn định đưa Thang Tiểu Quang đến bệnh viện kéo gần quan hệ, không ngờ Tôn Thành Chí và một đám người đi tìm tới chỗ này, kế hoạch của cậu ta không thành công nên tâm trạng rất kém cỏi, đã đặt người ở giao lộ, bản thân tự đi.
Nào biết đi đến nửa đường lại gặp chuyện, cả người ngửa ra sau đầu đập phải cục đá, đi đời nhà ma.
Kế hoạch lớn chí lớn vẫn chưa thực hiện được.
Hình ảnh làm Hướng Ninh sợ hãi chỗ trống, chắc hẳn có liên quan tới nhiệm vụ, không thể để ký chủ biết.
Nội dung trong những ký ức này, tổng cộng có năm chỗ được đánh dấu màu đỏ.
1: Thường lẻn vào phòng làm việc của trưởng khoa Lý.
2: Lên làm phó chủ nhiệm.
3: Trong xưởng tổ chức hoạt động gì cậu phải là người đầu tiên báo danh tham gia, hơn nữa còn đạt được thành tích xuất sắc, không bao giờ lười biếng để bù đắp cho đám đông.
4: Buổi sáng mỗi ngày đều đến đài phát thanh để đọc diễn cảm một bài thơ cho nhóm công nhân, lúc nghỉ trưa sẽ đi ra sau nhà xưởng viết ra một bài, cho dù có gió mưa vẫn luôn.
5: Tìm được người mình thích trong xưởng, gửi những tập thơ viết tay, nhận được hồi âm.
Trần Tử Khinh không phải kẻ ngốc, xem xong những chuyện này cũng tạm hiểu trên người mình đã xảy ra chuyện gì.
Cậu xuyên vào trong một thế giới giả thiết làm nhiệm vụ, nguyên chủ là công nhân Hướng Ninh, phải làm nhiệm vụ gửi đáp án, sai thì thất bại, đúng mới thành công, đúng coi như xong việc.
Vấn đề không phức tạp lắm, dễ giải quyết, nhưng mà……
Chuyện này thật sự quá ly kỳ rồi.
Trần Tử Khinh lẩm bẩm: “Tại sao lại chọn tôi, tôi có chỗ nào có thể vượt qua kiểm tra chứ, hình như không có mà.”
Không nghĩ ra.
Trần Tử Khinh giơ tay lên sờ băng gạc trên đầu, tỉnh Hoàng Hồng chỉ là một nơi giả thiết không hề tồn tại, năm 1982 nơi này so với năm 1982 ở thế giới kia của cậu cũng có chút khác biệt, tuy rằng cậu không trải qua cũng không hiểu nhiều lắm, không có cách nào để so sánh. Cậu đánh giá phòng bệnh kiểu cũ ở nơi đây, nhưng mà cậu là một người hiện đại nhất thời không hòa nhập ngay được, so ra vẫn tốt hơn việc xuyên tới bối cảnh cổ đại hoặc là mãng hoang huyền huyễn cường giả.
Đường chết, người sống, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, đi bước nào tính bước đó.
Trần Tử Khinh lấy hết can đảm giao tiếp với hệ thống giám hộ ở trong đầu: “Hệ thống, tôi nên gọi cậu như thế nào?”
Hệ thống: “Số công tác 666.”
Trần Tử Khinh bị dãy số cát lợi làm hơi giật mình: “Tôi nên gọi cậu……”
Hệ thống: “Lục.”
Trần Tử Khinh nghe theo: “Hệ thống Lục, chào cậu.”
Không trả lời.
Trần Tử Khinh không ngừng cố gắng: “Hệ thống Lục, cậu là người máy à?”
Không thèm để ý tới.
Vậy khả năng không phải người máy, là người sống.
Trần Tử Khinh từng xem một bài đăng trên Tianya*, vẫn còn nhớ một chút nội dung trong đó, nó nói về độ cao trong không gian, hệ thống kiểm soát nền văn minh ngoài hành tinh giám sát cũng như lợi dụng các sinh vật thấp hơn để thu thập dữ liệu ý thức và cảm xúc khác nhau của bọn họ, sửa đổi chuyển chúng vào trong cơ thể của người máy, tạo ra nhân loại mới.
*link web: https://tianya.im/
Quá tiên phong*, bài đăng này rất nổi tiếng, nổi ở trang chủ một thời gian mới chìm xuống.
*Tiên phong: đi đầu, dẫn đầu (trong phong trào).
Định nghĩa về nền văn minh tinh cầu của hệ thống và sự tồn tại ký chủ quá sâu sắc và cao cấp, không phải lĩnh vực cậu cần quan tâm.
Việc quan trọng nhất là làm xong nhiệm vụ.
Trần Tử Khinh muốn uống nước, nhưng trong phòng bệnh lại không có ai, cậu không có sức đứng dậy, cũng không kêu nổi, chỉ có thể chịu đựng.
Chịu đựng một chút đã hôn mê.
.
“Anh? Anh ơi? Anh tỉnh lại đi.”
“Vẫn còn thở? Còn thở còn thở, làm em sợ muốn chết.”
“Anh ơi!”
Trần Tử Khinh đang mơ về việc hoàn thành nhiệm vụ rồi quay trở về, tỉnh dậy từ trạng thái người thực vật, tung tăng nhảy nhót đeo balo đi khắp nơi du lịch, âm thanh vang lên bên tai lôi cậu trở lại hiện thực.
Người dựa vào mép giường cậu mặc đồng phục lao động màu lam, khuôn mặt mũm mĩm, đôi mắt tròn xoe, Mã Cường Cường, tuỳ tùng nhỏ của nguyên chủ, lá gan còn không lớn bằng hạt mè.
Trần Tử Khinh khàn giọng nói: “Rót cho tôi chút nước.”
Mã Cường Cường lập tức cầm ly tráng men từ bệ cửa sổ đi đến tủ cạnh cửa, cầm phích nước nóng lên mở ra, đổ một ít nước nóng vào trong ly tráng men lắc lắc rồi đổ xuống đất.
“Nước nóng làm bỏng cổ họng thì sao?” Mã Cường Cường lo lắng đến mức ôm chiếc ly tráng men đi xung quanh: “Mở cửa sổ thì gió lùa vào…… Không được, bị thương đầu không thể trúng gió, anh, em đi hành lang cho nước nguội chút.”
“Anh chờ em nha!”
Âm cuối vẫn còn đang vang vọng, người đã đi ra ngoài.
Trần Tử Khinh quay đầu nhìn ánh nắng trên cửa kính, đầu lưỡi liếm vết máu ngoài miệng, cậu muốn nhanh chóng tìm ra người đã cắt dây điện và hoàn thành nhiệm vụ.
Tuyệt đối không thể ở chỗ này quá lâu, bởi vì nếu ở lâu, cậu sẽ không thể thoát khỏi bất kì chỗ nào được đánh dấu cả.
Hơn nữa sau này theo cốt truyện phát triển bổ sung thêm tin tức, làm không tốt còn có đánh dấu.
Vì thế cậu uống mấy hớp nước đã muốn xuất viện.
Mã Cường Cường ngơ ngác: “Anh trêu em đúng không, anh mới tỉnh, sao có thể xuất viện, bây giờ ngay cả giường anh cũng không xuống được.”
“Tôi có thể xuống.”
Trần Tử Khinh chống tay xuống tấm ga trải giường kẻ sọc màu xanh da trời, cậu đặt hai chân xuống đất, nhưng chưa đứng lên đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, ngãn trở lại giường, còn nôn ra.
Máu loãng theo mặt và lỗ tai chảy xuống, cảnh tượng này khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Mã Cường Cường lui về phía sau vài bước, đụng vào giường bệnh bên cạnh, không đứng được mà ngã ngồi xuống dưới, hai mắt trống rỗng, sau vài giây, tay chân cậu ta cùng hoạt động bò dậy chạy ra bên ngoài.
Hành lang hỗn loạn, y tá nhặt tấm bảng cứng và sổ khám bệnh bị cậu đâm rớt: “Chạy lung tung cái gì?”
“Không ổn không ổn! Anh của tôi hộc máu! Anh ấy sắp không được rồi! Tôi đi gọi xưởng trưởng ——”