Báo cảnh sát ư?
Chắc sẽ bị coi là người điên mất.
.
.
Nỗi sợ hãi tràn ngập toàn bộ đầu óc tôi.
Cuối cùng tôi như một chú mèo chú chó bị dọa sợ, theo bản năng tìm một nơi chật hẹp để chui vào.
Tôi cầm theo một cái kéo, đi vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa lại.
Sau đó tôi có thể cảm nhận được nó không theo vào, lập tức cảm thấy thả lỏng hơn một chút, nhưng tôi cũng không dám ra ngoài nữa.
Tôi nhắn tin cho người duy nhất mà tôi có thể tâm sự - Nghê Dung, bảo cô ấy đến nhà tìm tôi.
Cô ấy không trả lời tin nhắn WeChat của tôi mà gọi điện trực tiếp.
Tôi đang nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng thì tiếng chuông đột ngột vang lên, tôi giật mình ném luôn điện thoại ra xa.
Tôi ngồi bệt xuống sàn gạch men, đầu đập mạnh vào bồn cầu một cái, đau đến mức đầu óc choáng váng.
Tôi che miệng không dám phát ra tiếng, đáng tiếc động tĩnh vừa rồi quá lớn, đã thu hút thứ vẫn luôn ở ngoài kia.
Tôi trợn tròn mắt, sắc mặt thay đổi nhìn dưới rèm tắm âm thầm xuất hiện thêm một đôi chân.
Là một đôi chân đàn ông.
Anh ta mang đôi ủng trắng thêu tường vân bằng chỉ bạc, sạch sẽ cao quý, không chút bụi bẩn.
Lúc vào bước chân vội vàng, như đang lo lắng cho tôi.
Bây giờ anh ta dừng lại ở nơi chỉ cách tôi một tấm rèm, tôi đã nhìn thấy bóng dáng anh ta sau rèm.
Đúng là người tôi gặp tối qua.
.
.
Tim đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Hề Hề.”
Giọng nói trong trẻo dịu dàng vang lên, tôi hơi ngẩn người, chỉ cảm thấy giọng nói này vô cùng quen thuộc.
Cùng lúc đó, một bàn tay đưa tới, từ từ kéo tấm rèm tắm trước mặt tôi.
Ánh sáng bừng sáng trước mắt, hơi thở tôi ngưng lại, quên cả sợ hãi, ngẩng đầu lên, chờ đợi nhìn thấy dáng vẻ của anh ta..