Tôi trải qua đêm đó trong lo lắng bất an.
Sáng sớm chuẩn bị đi làm, sếp gọi điện cho tôi, nói muốn cho tôi nghỉ vài ngày.
Độ hot của ngôi mộ cổ lớn hơn dự đoán rất nhiều, ảnh đời thường của tôi đã bị một số người có ý đồ khác đăng lên mạng, bây giờ đang lan truyền trên các nền tảng mạng xã hội lớn, cộng thêm hot search đang sôi sục gia tăng một chút cảm giác bí ẩn.
Không ít người đã đưa ra những phỏng đoán trên trời dưới đất, thậm chí còn có người biên cho tôi câu chuyện kiếp trước kiếp này cảm động lòng người.
Nếu bây giờ tôi ra ngoài, cho dù có thuận lợi đến được công ty cũng sẽ bị vây quanh như người nổi tiếng.
Sếp có ý tốt, nhưng cho dù không đi làm, tôi vẫn phải ra ngoài.
Không biết có phải tôi đa nghi hay không, tôi luôn cảm thấy có thứ gì đó đi theo tôi.
Nhưng mỗi khi tôi quay đầu lại, muốn tìm nguyên nhân xem sao, trong tầm mắt lại thường chẳng có gì cả.
Tôi không dám ở bên ngoài lâu, mua xong những thứ cần thiết thì vội vàng về nhà.
Vừa bước vào cửa nhà, đóng cửa lại một phát, tôi lại cảm nhận được có chuyện gì đó không ổn.
Có lẽ thứ đó.
.
.
đã theo tôi vào nhà.
Tôi sống một mình nhiều năm, đã quen với sự vắng lặng trong nhà, vì vậy chỉ cần trong nhà có thêm thứ gì, tôi rất dễ nhận ra.
Tôi hồi hộp nhớ lại người đàn ông mặc đồ cổ trang mà tôi đã gặp tối qua ở trạm xe buýt.
Là anh ta sao?