Mạnh Vũ điều chỉnh hô hấp, vội vàng đáp: “Cảm ơn.”
Đúng lúc thư ký phía sau Sở Tu Cẩn bước lên, anh ta mở một chiếc hộp xinh đẹp trong tay ra, một chiếc vương miện chói mắt nằm bên trong.
Thậm chí Mạnh Vũ còn nghe thấy tiếng hít một hơi lạnh của mọi người xung quanh.
Những người đến đây hôm nay hoặc là giàu có hoặc là quý tộc, đương nhiên không thiếu kiến thức, rất nhiều người nhanh chóng nhận ra vương miện này. Đây là chiếc vương miện được một nữ hoàng Tây Âu từng mang, từ khi nữ hoàng qua đời, chiếc vương miện đã nằm trong bảo tàng. Loại đồ này rất có giá trị, Sở Tu Cẩn lại mua nó, thậm chí còn tặng cho cô làm quà sinh nhật.
Mọi người kinh ngạc, Diêm Văn Văn cũng sững sờ, che miệng lại, rất lâu cũng không nói nên lời.
Uông Thục Viện rót một ly sâm banh rồi uống hết sạch, đặt ly xuống, hít sâu một hơi, nói một câu: “Chị ra ngoài một chút.”
Diêm Văn Văn vẫn còn rối loạn, đáp đại một tiếng.
Là một người yêu cái đẹp, đương nhiên Mạnh Vũ cũng có hiểu biết về trang sức, chẳng qua bình thường cô cũng không được mang trang sức quý giá, vì vậy không đến phiên cô.
Cô đã từng nhìn thấy vương miện này trước đây, nó từng được một tạp chí trang sức để mắt đến.
Tất nhiên, cô gái nào nhìn thấy châu báu đẹp như vậy cũng rất phấn khích, nhất là chiếc vương miện rực rỡ như vậy, nhưng cô không quá phấn khích, cũng phải giữ lại chút lý trí.
“Anh…Anh Sở, soa tôi có thể nhận món đồ quý giá như vậy?”
Sở Tu Cẩn nói: “Quà nhỏ thôi, cô Mạnh, mong cô không chê.”
Món quà nhỏ? Quà này cũng có thể mua được cả nhà họ Uông đó.
Mạnh Vũ Chính không biết phải làm sao, Tề Mi bên cạnh đụng cô, nói: “Nếu anh Sở đã tặng con, thì con giữ đi, đừng phụ ý tốt của anh Sở.”
Mạnh Vũ điều chỉnh hô hấp, cố gắng làm cho biểu cảm của mình tự nhiên nhất có thể, “Cảm ơn anh Sở.”
“Không cần khách sáo.”
Sau khi Sở Tu Cẩn nói xong, ánh mắt vô thức quét về phía Tiêu Tề ở bên cạnh, nhưng chỉ nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đương nhiên Mạnh Vũ chú ý tới ánh mắt của Sở Tu Cẩn nhìn về phía Tiêu Tề, nhưng cô không định giới thiệu hai người với nhau.
Sở Tu Cẩn không biết Tiêu Tề, nhưng Tiêu Tề biết anh ta là ai, anh ta là người đàn ông mà Mạnh Vũ sắp kết hôn. Trước đây, Tiêu Tề cũng đã nghe tin đồn về chủ tịch mới của Bắc Việt, nhưng anh không ngờ con người thật rất khác so với tin đồn. Anh đã ở bên Mạnh Vũ nhiều năm, anh cũng có hiểu biết về cô, anh biết cô thích những thứ xinh đẹp, con người cũng không ngoại lệ. Nhưng chủ tịch Bắc Việt không đẹp trai, cho dù Mạnh Vũ thật sự
gả cho anh ta, cũng sẽ không vui.
Nhưng bây giờ, vẻ ngoài điển trai của Sở Tu Cẩn, hoàn toàn khác với tin đồn, khiến Tiêu Tề có cảm giác nguy cơ.
Anh nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói với Mạnh Vũ: “Chúng ta có thể nói chuyện được không?”
Anh cố ý không để ý người xung quanh, những lời này đều có thể bị mọi người xung quanh Mạnh Vũ nghe thấy. Sở Tu Cẩn lại liếc nhìn anh ta, nhưng không nói gì, đúng lúc có người đến nói chuyện với anh ta nên anh ta quay đầu nói chuyện với người đó.
Mạnh Vũ không biết Tiêu Tề đang nghĩ gì, nhưng cô nhớ Tiêu Tề đã từng nói sẽ vì cô mà chọc anh Sở khó chịu đến cùng.
Tuy nhiên, Mạnh Vũ không có gì để nói với anh, cô đang định từ chối thì nhìn thấy Uông Thục Viện đi tới cùng hai mẹ con.
Uông Thục Viện định đi ra ngoài hít thở, nhưng không ngờ lại thấy đôi mẹ con này bị bảo vệ chặn ở cửa, người mẹ trẻ và cô con gái khoảng 5, 6 tuổi, người mẹ trẻ lo lắng nói với nhân viên bảo vệ: “Tôi là chị của phó chủ tịch Tiêu, tôi có chuyện muốn tìm anh ấy, cho tôi vào đi.”
“Xin lỗi, không có thiệp mời thì không được vào.”
“Không phải người đàn ông vừa rồi không có thiệp mời sao?”
“Người đàn ông vừa rồi là người mà toàn bộ thành phố Yên không dám đắc tội, cô có thể so với anh ta sao?”
Uông Thục Viện là chị kế của Mạnh Vũ, cũng biết chút chuyện của cô ta và Tiêu Tề. Cô nhớ hình như ánh trăng sáng của Tiêu Tề xuất hiện nên hai người mới chia tay.
Lẽ nào người phụ nữ này là ánh trăng sáng của Tiêu Tề sao?
Uông Thục Viện đi tới, nói với nhân viên bảo vệ: “Người phụ nữ này là bạn của tôi, đừng làm khó cô ấy.”
Trên đường Uông Thục Viện đưa Ngải Thanh vào hội trường buổi tiệc cũng đã bóng gió hỏi qua, người này đúng là anh trăng sáng của Tiêu Tề.
Uông Thục Viện không ngại xem thêm một trò hay nữa.
Hiển nhiên Tiêu Tề không ngờ Ngải Thanh sẽ đi theo đến đây.
“Không phải chị đang ở bệnh viện sao, sao bây giờ lại đến đây?”
Ngải Thanh ho khan hai tiếng rồi nói: “Chị đến đây để tìm Mạnh Vũ.”
Uông Thục Viện giải thích với mọi người: “Người này nói mình là chị của phó chủ tịch Tiêu, tôi không muốn xem thường khách quý, cho nên đã đưa cô ấy vào.”
Cô ấy nói xong thì liến nhìn Mạnh Vũ đầy ẩn ý.
So với lần trước, Ngải Thanh gầy hơn rất nhiều, sắc mặt trắng bệch đến mức không có máu, nghe nói cô ấy bị bệnh, xem ra thật sự bị bệnh.
Chỉ là là một bệnh nhân thì nên nằm trên giường bệnh, lúc này còn cố ý đến tìm cô.
“Mạnh Vũ, thật xin lỗi, vì chị mà làm em với Tề Tề chia tay.”
Ngải Thanh yếu ớt nói với cô.
Sở Tu Cẩn với tư cách chủ tịch mới của tập đoàn Bắc Việt đã thu hút sự chú ý, thêm sự kín đáo và bí ẩn của anh ta, khi anh ta đột ngột xuất hiện ở đây, mọi nơi anh ta đi tự nhiên trở thành trung tâm chú ý của toàn bộ hội trường.
Mọi người đều chú ý bên này, đương nhiên cũng nghe được lời nói của Ngải Thanh.
Nhiều người đều biết Mạnh Vũ sắp cưới Sở Tu Cẩn, nhưng lúc này một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện và nhắc đến tình cảm cũ trước mặt mọi người.
“Tề Tề và chị không phải như em nghĩ đâu, bọn chị chỉ là quan hệ chị em, lúc Tề Tề còn nhỏ, nhà chị từng giúp nhà cậu ấy nên bây giờ chị ấy muốn giúp lại chị thôi, quan hệ của bọn chị cũng rất bình thường, không phải như em nghĩ đâu. Hai người đã có tình cảm nhiều năm như vậy, vì chút chuyện nhỏ mà chia tay thật sự không đáng đâu.”
Coi như Mạnh Vũ là người hẹp hòi, cô chỉ cảm thấy mấy lời của Ngải Thanh không giống như đang xin lỗi, mà đang mắng cô hẹp hòi. Cô ta và Tề Tề chỉ như chị em, chỉ giúp đỡ nhau một chút, cô lại chuyện bé xé ra to mà bỏ qua tình cảm nhiều năm như vậy.
Lời nói của Ngải Thanh vừa dứt, lông mày Tiêu Tề nhăn lại, anh kéo cô, ra hiệu cô đừng nói nữa, dịp này không thích hợp nói những lời như vậy.
Tuy nhiên, có lẽ Ngải Thanh không biết vị chồng sắp cưới của Mạnh Vũ vẫn đứng bên cạnh, cô nói: “Vì chia tay với em, khoảng thời gian này, Tề Tề rất đau lòng, chị không thể nhìn cậu ấy cứ đau khổ như vậy, cho nên mới tìm cách đến gặp em một lần. Chị hy vọng em sẽ tiếp nhận lại cậu ấy, nếu em vẫn còn để bụng chuyện của chị, thì chị có thể về quê, sau này, không bao giờ xuất hiện nữa.”
Nhìn xem, để giúp đỡ cho tình cảm của hai người, tôi có thể chịu oan ức đến mức này đó.
Không ngạc nhiên khi sự nhún nhường để mọi chuyện đều ổn thỏa của cô ta làm nổi bật lên Mạnh Vũ là người tùy hứng gây chuyện, không thấu tình đạt lý.
Nhưng mà…Những lời này nếu để lúc khác nói cũng không sao, nhưng bây giờ, khi chồng sắp cưới của cô ở đây, cô ta nói vậy khác nào nói với tất cả mọi người là Mạnh vũ muốn nhanh chóng kết hôn với người khác nhưng vẫn dây dưa không rõ với bạn trai cũ.
Điều này khiến chồng sắp cưới nghĩ gì về cô chứ?
Mạnh Vũ nhìn dáng vẻ vô tội, oan ức của Ngải Thanh, ốm yếu như vậy, cả người gầy gò đến mức dường như dễ dàng bị một cơn gió thổi qua, mảnh mai, đáng thương, thật khiến cho người ta thương tiếc.
Nhưng dù vậy, cô vẫn không ngần ngại chịu oan ức để làm hài lòng cô ta.
Vốn dĩ cô và Ngải Thanh đã có thù rồi, chuyện trước đây của cô ta và Tiêu Tề không liên quan gì đến cô, nhưng phải đến tiệc sinh nhật của cô để gây chuyện.
Mạnh Vũ hít sâu một hơi, cô nói với Sở Tu Cẩn: “Nếu chuyện cá nhân của tôi ảnh hưởng đến tâm trạng của anh Sở, tôi thành thật xin lỗi.”
Sở Tu Cẩn nói: “Không sao, có cần tôi giải quyết giúp không?”
“…”
Mạnh Vũ sững sờ một lát, câu trả lời của anh khiến cô ngạc nhiên, nhưng cô lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Lời nói của anh đủ để thể hiện lập trường của anh, cũng nói cho những người đang xem trò hay kia là anh không để bụng chuyện cô có quá khứ, thậm chí, anh sẵn sàng giúp cô giải quyết chuyện này, anh vẫn coi cô là vợ sắp cưới.
Mạnh Vũ nói: “Cảm ơn anh, nhưng tôi có thể tự mình xử lý.”
“Được. “
Vì Sở Tu Cẩn không để bụng, vì vậy cô không cần lo lắng quá nhiều khi xử lý những vấn đề riêng tư này nữa.