"Cố tiên sinh."

Hai thiếu niên ngồi trong sảnh thấy người áo trắng từ hành lang bước vào, đứng dậy chào.

"Tiểu Lượng, Tiểu Quân." Cố Nam đáp, áo sau lưng khẽ căng, là Linh Khởi phía sau lén kéo góc áo cô.

Hai thiếu niên cũng nhìn thấy cô gái đứng sau Cố Nam.

"Tiên sinh, vị này là?"

"Vị này là đệ tử của Cố tiên sinh, tên là Linh Khởi." Gia Cát Anh bên cạnh nhảy ra, chạy đến bàn, ăn vội vài miếng cơm, đứng dậy nói.

"Ta đi giúp tiên sinh dọn phòng."

"Ta cũng đi." Linh Khởi nhỏ giọng nói sau lưng Cố Nam, bước ra đi theo Gia Cát Anh.

Nhìn Gia Cát Anh vội vàng đưa Linh Khởi đi, hai thiếu niên và Cố Nam mỉm cười trong sảnh.

Sau bữa cơm, Gia Cát Quân dọn chén bát, đi vào bếp rửa.

Gia Cát Lượng vào sảnh như để lấy gì đó. Còn Cố Nam thì ngồi cùng Gia Cát Anh và Linh Khởi sau khi dọn dẹp.

Hai cô gái dọn dẹp xong dường như đã quen thuộc ngay lập tức, không biết đã xảy ra chuyện gì, ngồi nói chuyện, thỉnh thoảng cười vang.

Quan hệ giữa các cô gái Cố Nam không thể hiểu, ngồi nhàn nhã trước sảnh nhìn hoa trong sân rơi lác đác, cô còn nhớ rõ lúc trồng cây này. Trí nhớ của cô khá tốt nhưng với cô, điều này không hẳn là tốt.

"Cố tiên sinh, ngày mai chúng ta đi núi nhé."

Gia Cát Anh kéo Linh Khởi chạy đến, cười nói.

"Trên núi có nhiều cây hoa, thời điểm này chắc đều nở rồi."

Cây này lúc đó cũng từ trên núi mang về.

Linh Khởi phía sau mặt hơi đỏ, nhìn Cố Nam, trông cũng rất mong chờ, cô chưa từng thấy cảnh hoa nở cả ngọn núi.

"Được thôi." Cố Nam mỉm cười, gật đầu.

"Vậy mai mưa tạnh chúng ta đi." Hai cô gái đều không thể chờ đợi.

Nghe thấy tiếng động.

Gia Cát Quân từ bếp thò đầu ra dặn: "Mới mưa xong, đường núi trơn trượt, nhớ cẩn thận."

So với Gia Cát Lượng, hắn quả thật giống như một người anh cả.

Tiếng động khẽ vang lên từ sảnh, len vào trong mưa như làm mưa thêm xao động.

Tiếng động rất trong trẻo, nghe rất thoải mái.

Linh Khởi tò mò nhìn về phía sảnh, Gia Cát Anh thoáng ngạc nhiên, sau đó cười giải thích.

"Chắc là Trọng huynh đang đánh đàn, bình thường huynh ấy không đánh, chắc là vì Cố tiên sinh đến!"

Không biết có phải ảo giác không, lời của Gia Cát Anh khiến tiếng đàn trong sảnh hơi loạn nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại.

Có đánh sai hay không, chỉ có Chu lang mới phân biệt được.

Tiếng mưa rả rích, tiếng đàn vang lêm trong cánh đồng.

Gió nhẹ lướt qua mang theo chút se lạnh, hai cô gái ngồi dưới hiên đung đưa chân, lặng lẽ nghe đàn, người áo trắng ôm cây gậy đen ngồi ngẩn ngơ.

Trên đời này, đây có lẽ là sự bình yên ít ỏi.

"Nghe thật hay." Gia Cát Anh nheo mắt, ngửa cổ.

"Ừ." Linh Khởi ngồi bên cạnh, người mà Sư phụ quen biết cũng giỏi như Sư phụ.

"Phải không?" Như thể người được khen là mình, Gia Cát Anh cười tươi, sau đó nhẹ nhàng nói.

"Tiếc là Trọng huynh chỉ đọc sách, ít khi đánh đàn cho ta nghe."

Tiếng mưa rả rích mãi, đêm nay không biết có ngừng hay không có lẽ vì câu nói của cô gái, tiếng đàn cũng kéo dài, hai cô gái ngồi dưới hiên nghe, nhìn cây hoa rơi lác đác, đến khi ngủ thiếp đi.

Cố Nam ngồi trước sảnh bất động, một cô gái tựa đầu lên cai, ngáy nhẹ, cô gái khác nằm trên đùi cũng đã ngủ.

Hai cô gái không nặng nhưng cô thấy mỏi mệt là vì sợ đánh thức hai cô gái, ngồi bất động quá lâu.

Cô thở nhẹ, mỉm cười, cô rất trân trọng thời gian như vậy.

Có lẽ vì trong thời gian của cô, phần lớn là những ngày rối ren và cô đơn.

Tiếng đàn trong sảnh dừng lại, kèm theo tiếng bước chân, Gia Cát Lượng bước ra từ sau lưng Cố Nam.

Nhìn hai người dựa vào cô, khuôn mặt thường ngày bình thản cũng mỉm cười.

"Vất vả cho tiên sinh rồi."

Nhẹ nhàng nói, Gia Cát Lượng cúi xuống, cẩn thận bế Gia Cát Anh lên có lẽ định đưa cô về phòng.

"Tiểu Lượng." Cố Nam nhẹ nhàng gọi hắn.

Gia Cát Lượng dừng bước, ngờ vực quay đầu lại.

"Thế đạo đã loạn, ngươi có từng nghĩ, khi không thể bảo toàn chính mình, ngươi sẽ làm gì không?"

Thật vậy, lúc này các nơi đều hỗn loạn, Nam Dương e rằng cũng không yên bình được lâu.

Khi binh mã kéo đến thì sự yên bình của căn nhà tranh này cũng khó mà giữ được.

Gia Cát Lượng bất chợt không trả lời có lẽ đang suy nghĩ một lúc, hắn nhìn tiểu muội trong lòng, bỗng mỉm cười, đưa tay vuốt tóc cô gọn lại sau tai.

Loạn không thể an, hắn hiểu rõ điều đó.

"Đến lúc đó, Lượng chỉ cần bảo vệ đệ muội là đủ."

Cố Nam cười, bế Linh Khởi đứng dậy, đưa tay đặt lên đầu thiếu niên, xoa nhẹ.

"Có dáng vẻ của một trưởng huynh, nghỉ ngơi sớm đi."

Nói rồi bước qua hành lang rời đi.

Trước sảnh, Gia Cát Lượng đứng lại một lúc, mặt đỏ lên, ho một tiếng.

Ngày hôm sau.

Gia Cát Anh lại bệnh, mặt đỏ bừng, không thể xuống giường.

Hôm qua ngồi mãi dưới mưa, lại ngủ trước sảnh, e là đã cảm lạnh.

Cố Nam bắt mạch xong bèn dẫn Linh Khởi vào núi hái thuốc, Gia Cát Quân cũng đi theo, dù sao hắn cũng rất quen thuộc với núi rừng xung quanh đây.

"Cót két."

Cửa gỗ mở ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, trên giường một cô gái nằm đó, mặt rất đỏ.

Ngoài cửa là một thiếu niên mặc áo trắng bước vào, tay cầm một bát cháo còn bốc hơi nóng, chắc vừa mới nấu xong.

"Trọng huynh?" Cô gái trên giường mở mắt nhìn thiếu niên, giọng không có hơi sức lực.

"Tiểu muội ăn chút gì đi." Gia Cát Lượng bước đến bên giường, đặt bát cháo xuống, hắn không biết lúc này nên làm gì.

"Trọng huynh, muội không muốn ăn." Gia Cát Anh chỉ cảm thấy rất khó chịu, không muốn ăn gì.

"Ừ, vậy thì không ăn."

Gia Cát Lượng gật đầu, lại cầm bát cháo lên, nhìn tiểu muội trên giường một lúc rồi mới quay người rời đi.

Phòng yên tĩnh trở lại.

Có lẽ đã qua một lúc, cửa phòng mở ra.

Gia Cát Lượng ôm một cây đàn đi vào, ngồi khoanh chân bên giường.

Do dự một chút, nhẹ giọng hỏi.

"Tiểu muội muốn nghe gì, Trọng huynh đàn cho nghe."

Tiếc rằng Trọng huynh luôn đọc sách, ít khi đàn cho ta nghe.

Hôm qua nghe tiểu muội nói, hắn mới nhớ ra mình dường như lúc nào cũng chỉ đọc sách.

"Trọng huynh." Giọng Gia Cát Anh rất nhẹ, không chú ý nghe kỹ e rằng không nghe rõ.

"Sao vậy?"

"Muội muốn ngắm hoa."

Khi Cố Nam và những người khác trở về, chỉ nghe thấy trong phòng Gia Cát Anh có tiếng đàn của Gia Cát Lượng đang chậm rãi đánh.

Nấu xong thuốc cho Gia Cát Anh uống, mấy người mới bước ra khỏi phòng có.

"Nghỉ ngơi một hai ngày sẽ khỏe lại." Cố Nam đặt bát thuốc còn lại bã xuống nói.

"Cũng may thuốc mà Cố tiên sinh cần đều có trong núi, nếu không không biết phải tìm đại phu đến khi nào."

Gia Cát Quân thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống trước cửa.

Gia Cát Lượng đứng bên cạnh im lặng một lúc, đột nhiên nói.

"Tiên sinh, Tiểu Quân, chúng ta lên núi ngắm hoa đi?"

Mọi người trước nhà đều ngạc nhiên.

"Phía trước là sắp đến rồi, bên đó chắc là đẹp nhất."

Mùa xuân trong núi cây cỏ tươi tốt, gần như cao đến eo người, phủ kín khắp núi rừng thành màu xanh. Sau mưa sớm cành lá còn đọng sương, luôn làm ướt áo người qua lại.

Trong rừng cành lá um tùm nhưng cây không mọc quá dày, không che kín trời, ánh nắng chiếu xuống làm nổi bật những bụi cây và lá rụng trên đường núi.

Hai bên thường có một hai cây hoa, cánh hoa làm cho đường núi không chỉ toàn màu xanh.

Cố Nam mặc áo trắng bước đi, nhìn phong cảnh hai bên, Linh Khởi nắm tay cô, nhìn cảnh núi đến ngẩn người.

Gia Cát Quân đi phía trước dẫn đường, Gia Cát Lượng thì đi phía sau, trên lưng cõng Gia Cát Anh.

"Cố tiên sinh, nhìn cây đó kìa." Gia Cát Anh mặt đỏ bừng, chỉ vào một cây hoa bên đường, giọng có hơi phấn khích.

Dù đang bệnh, tính cách thích đùa nghịch vẫn không thay đổi, Cố Nam cười nhìn cây mà cô chỉ.

Cây đó là cây đẹp nhất trên đường đi, hoa trắng nở đầy trên cành lá.

Bước tới, từ cành lá hái xuống vài đóa hoa, trên hoa còn đọng chút sương.

Gia Cát Lượng thở hổn hển nhìn hoa trong tay cô, hỏi: "Tiên sinh muốn làm gì?"

"Này, tặng ngươi."

Cố Nam cười, cắm một đóa lên đầu hắn.

"Phụt." Linh Khởi bụm miệng cười.

"Ha ha ha." Gia Cát Anh cũng cười, vỗ vai Trọng huynh, trông tinh thần khá hơn nhiều.

Mặt Gia Cát Lượng đỏ lên, nói với Gia Cát Anh: "Tiểu muội, giúp Trọng huynh hái xuống."

"Ha ha ha, không, trông rất đẹp mà."

Cố Nam cũng gắn cho Linh Khởi và Gia Cát Anh mỗi người một đóa.

Gia Cát Quân đi trước, nghe thấy tiếng cười phía sau, ngờ vực quay đầu lại: "Tiên sinh, các người đang làm gì vậy?"

Rồi thấy Gia Cát Lượng đội hoa trên đầu, biểu cảm trên mặt chợt kỳ lạ.

Cố Nam quay lại, giơ lên đóa hoa còn lại: "Tiểu Quân có muốn một đóa không?"

"Sột soạt sột soạt."

Gia Cát Quân luồn qua bụi cây, tránh xa cô ra.

Cả nhóm cười đùa đi đến đỉnh núi, trên đỉnh không có nhiều cây, có thể nhìn xuống dưới.

Từ đỉnh núi nhìn xuống.

Phía bên kia núi là biển hoa, phủ kín sườn núi, kéo dài xuống tận chân núi, cánh hoa trắng trong ánh nắng ấm áp lấp lánh sắc hồng. Gió thổi qua, từng đợt hoa lay động, cánh hoa bay lêntản ra khắp nơi khiến người ta không thể rời mắt.

*

Một chiếc xe ngựa dừng lại trước một phủ đệ, Lã Bố khoác giáp bước xuống từ xe ngựa. Người trong phủ bắt đầu bận rộn, một thị nhân cúi đầu bước nhanh vào đại sảnh của phủ.

Trong đại sảnh đứng một ông già, thị nhân bước đến phía sau ông, nhỏ giọng nói.

"Thượng thư, Ôn hầu đến rồi." ông già này chính là Thượng thư lệnh Vương Doãn hiện nay trong triều.

"Ừ." Ánh mắt Vương Doãn từ từ tập trung: "Mời vào."

"Vâng."

Lã Bố đi theo sau thị nhân, xuyên qua sân đi vào đại sảnh, Vương Doãn đã ngồi chờ sẵn trong đại sảnh.

Chưa đợi Lã Bố bước lên trước, Vương Doãn đã đứng dậy, cười nói ra đón.

"Ôn hầu cuối cùng cũng đến rồi, ngài khiến lão phu phải đợi khổ sở quá."

Lã Bố nhạt nhẽo chắp tay đáp lễ: "Thượng thư đùa rồi."

"Ha ha." Vương Doãn mở tay ra, chỉ vào chỗ ngồi: "Ôn hầu, mời ngồi."

"Mời."

Hai người bước vào đại sảnh ngồi xuống, thị nhân từ dưới bước lên thành hàng, tay cầm đĩa thức ăn, đầu cúi xuống đặt món lên bàn.

Rất nhanh đã bày đầy bàn rượu thịt.

"Không biết vì sao thượng thư lại mời ta dự tiệc thế?" Lã Bố nhìn bàn rượu thịt đã có thể coi là một bữa tiệc thịnh soạn.

"Ha ha ha." Vương Doãn cười nói: "Không có việc gì chẳng lẽ không thể mời Ôn hầu dự tiệc sao?"

"Hiện nay thiên hạ không có anh hùng nào khác, chỉ có mỗi tướng quân thôi. Doãn mời tướng quân là kính trọng tài năng của tướng quân."

Lã Bố mặt không biểu lộ gì nhiều, nghe lời của Vương Doãn cũng không nói thêm gì.

Nhạt nhẽo gật đầu. Hắn cầm bình rượu trên bàn, rót một ly, đưa về phía Vương Doãn.

"Như vậy, Bố kính thượng thư một ly trước."

"Tốt, nào!" Vương Doãn nâng ly rượu, kính Lã Bố một ly rồi nâng tay uống cạn.

Bữa tiệc bắt đầu, nhạc sĩ cầm nhạc cụ tiến lên diễn tấu, thị nhân đứng hai bên nâng ly rượu.

Nói là tiệc nhưng không có cảm giác của tiệc, lời nói phần lớn đều do Vương Doãn khởi đầu, Lã Bố mới nói vài câu.

Thái độ của Lã Bố, Vương Doãn cũng đã đoán trước phần nào, lúc này cử động một chút, cười nói.

"Có rượu không có ca hát thì không thể tận hưởng, có ca hát mà không có múa cũng không được."

Nói xong bèn ra lệnh cho thị nữ bên cạnh: "Đi đổi người ra."

Thị nữ nhận lệnh rút lui, không bao lâu dẫn theo một cô gái bước ra.

Cô gái đó mặc một bộ váy dài, thân hình yểu điệu, cúi đầu bước lên, hương thơm lan tỏa.

Vương Doãn ngồi trước, cầm ly rượu: "Đây là con gái nhỏ của ta, Điêu Thuyền, tướng quân không khác gì người thân nên để nó ra gặp tướng quân."

Thị nữ rút lui, tiếng nhạc trong đại sảnh chuyển sang điệu khác.

Cô gái đứng trong đại sảnh ngẩng đầu lên để người ta thấy rõ dung mạo của cô, khuôn mặt trang điểm đỏ, đôi mắt đẹp lấp lánh, nhìn qua chỗ ngồi, thu hút mọi ánh nhìn.

Theo tiếng nhạc dần dần tiến tới, cô nhẹ nhàng di chuyển, tà áo bay phấp phới tạo nên tiếng gió. Lụa mỏng bán trong suốt, nửa che đậy thân hình, càng khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ.

Trong đại sảnh, những người hầu và nhạc sĩ không dám ngẩng đầu lên, sợ rằng nhìn thấy sẽ bị mê hoặc, tay chân lóng ngóng.

Lã Bố nhìn Điêu Thuyền cũng hơi xuất thần nhưng một lát sau, trong mắt dường như nhận ra điều gì, hắn không nhìn nữa mà cúi đầu uống rượu.

Lông mày Vương Doãn khẽ nhíu, sau khi múa xong, lại bảo Điêu Thuyền rót rượu cho Lã Bố nhưng trên mặt Lã Bố không biểu lộ gì thêm.

Tiệc rượu kéo dài đến gần tối, Lã Bố rời đi.

Vương Doãn phất tay cho người hầu và thức ăn lui xuống, một mình ngồi trong đại sảnh, khuôn mặt hơi trầm xuống.

Tay cầm ly rượu, suy nghĩ một lúc lâu, lại nhẹ nhàng đặt lên bàn.

Ông vốn nghĩ dưỡng nữ của mình sắc nước hương trời, Lã Bố nhìn thấy nhất định sẽ động lòng, ai ngờ người này không có hơi phản ứng nào.

Khiến buổi tiệc này thực sự trở thành một buổi tiệc bình thường.

Vương Doãn mặt biểu cảm bất định, trầm ngâm một lúc rồi đứng dậy.

Muốn thực hiện kế sách, Lã Bố này đúng là phiền phức.

Bóng dáng Vương Doãn trong đại sảnh có hơi u tối, ánh mắt hắn rơi vào quan phục của mình, trên tay áo còn vết rượu.

Ông thở dài, lấy ra một miếng vải gấm, cẩn thận lau vết rượu trên quan phục.

Chỉnh sửa y quan, chỉnh lại chiếc áo Hán trên người. Sau đó mới thả tay xuống, đứng thẳng trong đại sảnh không một bóng người.

"Phụ thân." Phía sau ông, một cô gái nhẹ bước từ ngoài cửa đi vào, là Điêu Thuyền trong tiệc.

"Có việc gì?" Vương Doãn nhìn Điêu Thuyền, chỉ cảm thấy bản thân nực cười, chỉ có thể đặt trọng trách của một quốc gia lên vai một cô gái, vậy thì bọn đại thần như họ có tác dụng gì?

Ông hổ thẹn với thân già, không thể cưỡi ngựa cầm gươm, dẫn binh phạt giặc, đúng là phụ lòng Hán thần.

"Ôn hầu đi vội, bỏ lại áo choàng này, phụ thân, có cần con mang đến không?" Điêu Thuyền cúi đầu, nhỏ giọng hỏi.

Ý tứ của cô Vương Doãn tất nhiên cũng hiểu rõ, Lã Bố không có hứng thú nên rời đi sớm, bỏ lại áo choàng, gọi Điêu Thuyền mang đến cũng tốt để hai người có cơ hội tiếp xúc thêm.

Kế sách của Vương Doãn, Điêu Thuyền biết cũng đã có quyết định của mình.

Nhưng đối với một cô gái mà nói, kế sách như vậy chính là đặt cả cuộc đời mình vào đó, dù thành hay bại đều như nhau.

Cũng đành thử thêm một lần nữa.

Vương Doãn từ từ giơ tay lên, phất phất: "Đi đi."

Điêu Thuyền cầm chặt áo choàng trong tay, cúi đầu lùi ra. Ở tuổi này, cô gái nào chẳng mong chờ ở yên trong khuê phòng, đợi người như ý của mình đến.

Cô cũng từng nghĩ, người như ý của mình hẳn là một thiếu niên thư sinh.

Gặp hắn khi hắn mặc áo trắng, mang theo một chiếc rương sách, đội nón bước đi vội vã trong mưa.

Hai người sẽ va vào nhau, ánh mắt giao nhau, cùng trú mưa dưới đình, ngắm mưa trò chuyện.

Hai người sẽ quen biết, hợp nhau như cầm kỳ làm thơ ngâm vịnh, cô sẽ múa một điệu cho hắn, lúc đó sẽ là thời khắc đẹp nhất trong đời cô.

Nhưng bây giờ cô đã không còn lựa chọn cũng không thể đợi được người như ý.

"Con gái, xuống đi." Mắt Điêu Thuyền hơi đỏ, quay người rời đi.

Vương Doãn nhìn cô rời đi, ngẩng đầu lên, vai trùng xuống, thân thể thẳng tắp cũng không còn thẳng nữa.

"Cạch." Lã Bố đặt phương thiên kích dựa vào cột dưới mái hiên, ngồi xuống trước sân.

Người có hơi men rượu, tuy hắn không biết vì sao Vương Tư Đồ mời mình dự tiệc nhưng chắc là có việc muốn nhờ mình làm, chỉ là không biết vì sao dường như lại không muốn nói thẳng ra.

"Hừ."

Hừ một tiếng, Lã Bố lắc đầu, đây là lý do tại sao hắn không thích những chuyện quan trường, quanh co lòng vòng.

Ngồi ngẩn ngơ một lúc, hắn lấy một con búp bê vải ra.

Một loạt tiếng bước chân vang lên.

Lã Bố đặt con búp bê vải sang một bên, nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn về phía có tiếng bước chân.

Là một người hầu bước tới, trong phủ hắn không có nhiều người hầu, hơn nữa khi chỉ có một mình hắn, người hầu thường không dễ dàng tiến lại, chỉ khi có việc mới tới báo.

"Có chuyện gì vậy?" Lã Bố nhìn người hầu tiến lên hỏi.

"Tướng quân, bên ngoài có một cô gái cầu kiến, nói tên là Điêu Thuyền, đến đưa lại áo choàng tướng quân để quên."

Người hầu cúi người nói.

Điêu Thuyền, Lã Bố nghĩ một lúc về cái tên này, mắt khẽ nhắm, lại là người của phủ Vương Tư Đồ sao?

Nghĩ vậy, hắn nhìn xuống vai mình, quả thật đã để quên áo choàng, lúc vào tiệc thì bảo người hầu cởi ra, lúc ra về hứng thú đã cạn nên quên mất lấy lại.

"Vậy ngươi bảo cô ta cứ để áo choàng lại rồi đi đi."

Lã Bố không có ý muốn gặp Điêu Thuyền, trong yến tiệc, Vương Doãn rõ ràng muốn cô gần gũi hắn, lần này chắc cũng là cố ý.

"Tướng quân." Người hầu ngước mắt nhìn sắc mặt Lã Bố, cẩn thận nói.

"Tướng quân, cô gái đó nói muốn gặp tướng quân một lần."

Lã Bố nhíu mày, cuối cùng cũng giãn ra, vẫy tay, có hơi không kiên nhẫn nói: "Để cô ấy vào đi."

Điêu Thuyền theo sau người hầu bước vào sân thấy vị tướng quân khoác giáp đứng đó nhìn mình, ở nhà cũng khoác giáp, không biết có phải tất cả tướng quân đều như vậy không.

Người hầu dẫn Điêu Thuyền đến rồi nhanh chóng rời đi, rõ ràng không dám ở lâu.

"Tướng quân." Điêu Thuyền cúi đầu hành lễ, giọng nhẹ nhàng: "Trong yến tiệc tướng quân ra về vội vàng để quên áo choàng, bèn nghĩ đến đưa lại cho tướng quân."

Nghe cô nói xong, Lã Bố gật đầu, bước lên, lấy áo choàng từ tay Điêu Thuyền, nhìn cô một cái.

"Áo choàng đã đưa lại, cô có thể đi rồi."

"Tướng quân." Điêu Thuyền còn muốn nói gì đó.

Lã Bố lại không có ý muốn nghe, giơ tay nói.

"Nếu Vương Tư Đồ có chuyện gì, có thể để hắn tự đến nói với ta không cần ngươi đến nói."

Đứng trước Lã Bố, Điêu Thuyền ngượng ngùng, mím môi, mãi sau mới nói.

"Vâng."

Nói xong, mặt tái nhợt, lùi lại nửa bước, chuẩn bị rời đi.

Khi bước tới hành lang, cô nhìn thấy một vật đặt trong sân.

Đó là một con búp bê vải làm không đẹp, còn rất cũ kỹ, trên mặt chỉ may nghiêng ngả, còn dính máu.

Cô không hiểu vì sao trong viên của Lã Bố lại có thứ như vậy.

"Tướng quân, con búp bê này đã cũ rồi."

Vừa mới nói đến con búp bê, cô lập tức cảm thấy ánh mắt phía sau nhìn về phía mình.

Vừa rồi Lã Bố còn thản nhiên, giờ mắt mang theo sự lạnh lẽo.

Một áp lực đè nặng lên người cô khiến cô không thở nổi, mặt đỏ bừng. Đồng thời tay chân lạnh buốt, chân mềm nhũn, thậm chí đứng không vững.

"Ta bảo ngươi đi thì đi, con búp bê này liên quan gì đến ngươi?"

"Ta, biết rồi." Điêu Thuyền gần như không thể nói.

Áp lực dần dần tan đi, Điêu Thuyền bước lên hành lang, lần này không nói thêm lời nào, nhanh chóng rời đi.

Đi ra rất xa, cô mới dám quay đầu lại nhìn một lần.

Nhìn qua, bèn thấy Lã Bố trong sân, đang cầm con búp bê cũ nát, ngẩn người, ánh mắt không còn chút lạnh lùng, lại còn mang theo vài phần dịu dàng.

Khuôn mặt của tướng quân nơi sa trường hiếm khi có biểu cảm như vậy.

Điều này khiến Điêu Thuyền ngẩn ra, cô vừa rồi chắc chắn đã nói sai.

Điêu Thuyền trở về phủ, thuật lại toàn bộ sự việc cho Vương Doãn.

Đa phần các nơi trong phủ đã tắt đèn, Vương Doãn đi trong phòng, thắp một ngọn đèn dầu, trên bàn hắn còn có một tập thư.

Kế sách này khó bắt đầu từ Lã Bố, nếu không thể khiến Lã Bố có tâm làm phản thì phải ép hắn có ý định.

Vương Doãn đặt thư lên bàn, dường như đã có quyết định. Không bằng ông bắt đầu từ một người khác.

Cứ thế, bàn tay già nua cầm lấy tập thư trên bàn, vuốt ve một chút, giờ đây hắn chỉ có thể liều thử một phen.

Lã Bố, lão phu muốn xem, nếu Đổng Trác muốn giết ngươi, ngươi rốt cuộc sẽ ngoan ngoãn chịu chết, hay là phản công lại.

*

Đèn trong phòng sáng, bóng dáng mảnh mai phản chiếu trên lớp lụa mỏng của cửa sổ. Từ ngoài cửa sổ nhìn vào, bóng dáng ấy cúi đầu dường như đang xem gì đó.

Trong phòng, Điêu Thuyền ngồi bên cửa sổ, trên bàn gần cửa sổ trải một cuộn tranh.

Khi nhỏ cô được Vương Doãn nhận nuôi, được dạy hát múa vẽ cũng có cơ hội đọc sách. Cô không giỏi, không hiểu được học thuyết nhưng rất thích đọc thơ từ nhạc phú.

Mỗi khi đọc đến những đoạn sâu sắc, cô luôn ngưỡng mộ những người tài hoa, du ngoạn sơn thủy, mỗi hoa mỗi cỏ mỗi cây mỗi đá đều có thể làm thơ đều có thể gửi gắm tình cảm.

Vì vậy khi nhỏ cô đã mong muốn gặp một thư sinh, thư sinh đó là một du khách, đeo một túi hành lý, đội một chiếc nón, du ngoạn sơn thủy, cho đến khi gặp cô.

Trên cuộn tranh trước mặt cô, vẽ một thư sinh áo trắng đeo túi sách, đội một chiếc nón nhưng không vẽ mặt.

Bởi vì cô đã suy nghĩ rất lâu cũng không biết người đó sẽ có diện mạo như thế nào là tuấn mỹ là bình thường, hay là dung mạo không nổi bật. Cô không thể nghĩ ra nên chỉ muốn chờ đến khi gặp được người đó rồi mới vẽ diện mạo của người đó lên.

Bây giờ nghĩ lại là không có cơ hội vẽ lên nữa rồi.

"Ngươi sẽ có dáng vẻ thế nào đây?" Điêu Thuyền nhìn người trong tranh, nhẹ nhàng hỏi, tiếc rằng người trong tranh sẽ không trả lời cô.

Đêm đã khuya, cô thu cuộn tranh lại, nếu có thể, cô hy vọng sau này có thể gặp một người như vậy, có thể nhớ diện mạo của hắn. Không mong gặp lại, chỉ cần từ xa nhìn một lần là được để có thể vẽ lại.

Cô đặt cuộn tranh vào hộp, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẩn ngơ, thời gian như thế này đối với cô có lẽ không còn nhiều.

Cô lại nhớ ra điều gì đó, từ bàn bước đến tủ, lấy ra một hộp kim chỉ và vải.

Ánh sáng trong phòng chiếu lên bức màn cửa, phản chiếu bóng dáng mảnh mai của cô. Từ bên ngoài nhìn vào, dường như người trong phòng đang cầm kim chỉ thêu gì đó.

Ngày hôm sau, một lá thư được gửi đến tay tướng quốc Đổng Trác là thư mời từ Tư Đồ Vương Doãn. Đổng Trác vẫn chưa quyết định có đi hay không.

"Cạch cạch." Bánh xe nghiền lên một viên đá trên mặt đất, dừng lại.

Người trên xe ngựa vén rèm bước xuống, mặc giáp đen, đầu đội mũ tử kim nhạn linh.

Lã Bố từ triều đình trở về, gương mặt có phần u ám. Trong triều hiện nay, Đổng Trác nắm hết quyền hành nhưng hắn ngày càng trở nên hoang đường, những việc hắn làm đều khó coi trong mắt Lã Bố.

Lã Bố từng vì dưới trướng Đinh Nguyên bị trói buộc, không thể phát huy, lại thấy Đổng Trác có hoài bão lớn nên bỏ Đinh Nguyên mà đi theo Đổng Trác.

Bây giờ nhìn lại, Đổng Trác hiện tại chẳng khá hơn Đinh Nguyên là bao. Cứ tiếp tục như thế này, sớm muộn cũng tự chuốc lấy họa.

"Tướng quân."

Người gác cổng thấy Lã Bố, dường như có chuyện muốn bẩm báo, bước tới bên cạnh Lã Bố.

"Tướng quân, sáng nay có một cô gái đến thăm, nói có chuyện muốn nói với tướng quân. Cô ấy vẫn đang đợi ở phòng trước, tướng quân có muốn gặp không?"

Cô gái?

Có lẽ bị cắt ngang dòng suy nghĩ, gương mặt Lã Bố có hơi khó coi.

Hoặc cũng có thể đoán ra cô gái đó là ai, một lúc sau mới nói.

"Dẫn cô ấy đến gặp ta."

Nói xong, hắn đứng ở trước phủ.

Có vẻ không có ý định tiếp đãi cô gái này, chỉ muốn cô ra ngoài nói xong chuyện rồi để cô rời đi.

"Vâng."

Người gác cổng bên cạnh Lã Bố lùi lại, nhanh chóng dẫn cô gái đến.

Không để Lã Bố đợi lâu, người gác cổng đã dẫn một cô gái đi lên, quả đúng là Điêu Thuyền.

Nhưng khác với hôm qua, cô mặc trang phục đơn giản, không còn vẻ diễm lệ nhưng lại thêm vài phần khí chất đặc biệt.

"Ta đã nói với ngươi, nếu Vương Tư Đồ có chuyện, có thể tự mình đến nói với ta." Giọng Lã Bố có hơi trầm, hắn không thích lặp lại điều đã nói lần thứ hai.

Điêu Thuyền dường như đã dự đoán được thái độ của Lã Bố, hành lễ, nhỏ giọng nói.

"Tướng quân đừng giận, tiểu nữ hôm nay không phải vì việc của gia phụ."

Cuối cùng vẫn là một cô gái, Lã Bố thở dài, không so đo gì thêm.

"Vậy có chuyện gì?"

"Tiểu nữ hôm qua nói năng lỗ mãng đã mạo phạm tướng quân, hôm nay đến xin lỗi." Nói xong, Điêu Thuyền lấy từ thắt lưng lấy ra một con búp bê vải.

Hình dáng con búp bê khiến Lã Bố ngạc nhiên.

Khác với con búp bê của Lã Bố, nó được làm rất tinh xảo. Nhưng cũng có bảy phần giống, có vẻ đã tốn không ít công sức.

"Búp bê ở quê nhà ta mang ý nghĩa bảo vệ bình an, không phải vật quý giá, mong tướng quân nhận lấy."

Điêu Thuyền trao con búp bê vào tay Lã Bố, cúi đầu.

"Tiểu nữ xin cáo từ trước."

Nói xong, bèn theo đường phố rời đi.

Lã Bố không nói gì, cầm con búp bê trong tay, bảo vệ bình an.

Hắn cúi đầu nhìn con búp bê trong tay.

Vợ cũ của hắn cũng thích làm những thứ này, khi đó hắn bảo cô làm ít đi, cô chỉ cười nói đây là để bảo vệ bình an, còn dạy Linh Khởi làm.

"Cha phải bình an trở về."

Nhớ lại lời Linh Khởi khi đưa con búp bê cho mình, Lã Bố nhướn mày.

Con búp bê này có thể bảo vệ bình an gì chứ, hắn cầm con búp bê trong tay, cuối cùng thở dài, cất vào lòng, coi như đã nhận.

*

Từ trên núi trở về, Gia Cát Lượng bèn đưa Gia Cát Anh đi nghỉ ngơi, Gia Cát Quân đi chuẩn bị bữa tối.

Cố Nam ngồi trước sảnh nấu thuốc, thuốc cần nấu một thời gian. Đến bữa tối, Gia Cát Anh tỉnh dậy, chắc cũng vừa kịp uống.

Quạt lò thổi lửa khiến ngọn lửa bùng lên, đôi khi một hai tia lửa bay ra, trong đêm chiếu sáng vách lò.

Khói mỏng bay ra từ lò, lơ lửng trong sân, mang theo mùi thuốc.

"Sư phụ." Sau lưng vang lên tiếng của Linh Khởi, Cố Nam quay đầu nhìn.

Chưa kịp phản ứng, Linh Khởi đã cài một bó hoa lên đầu cô.

Nhìn những cánh hoa trắng chạm vào gò má hơi ngơ ngác của cô, cô bé mỉm cười.

Cố Nam mặt đỏ lên, bất lực đưa tay búng nhẹ lên trán cô bé: "Học cách trêu chọc sư phụ rồi sao?"

Nói xong, chuẩn bị lấy bó hoa xuống, hành lang truyền đến tiếng bước chân.

Là Gia Cát Lượng bước tới.

Cố Nam quay đầu lại hỏi một cách tự nhiên: "Tiểu Anh đã ngủ chưa?"

"Ừ đã ngủ rồi."

Gia Cát Lượng đáp, nhìn Cố Nam thấy cô đội hoa.

Trước tiên là ngạc nhiên, sau đó khuôn mặt hiện lên một biểu cảm như cười mà không cười, một lúc sau mới nói.

"Cố tiên sinh như vậy trông rất đẹp."

Mặt lạnh lùng lấy bó hoa xuống, Cố Nam ủ rũ cúi đầu nấu thuốc.

Gia Cát Lượng không biết mình nói sai gì, gãi đầu rồi ngồi xuống.

Ba người trong chốc lát không nói gì.

"Tiểu Lượng." Cố Nam nhẹ nhàng quạt lửa dưới nồi thuốc, cất tiếng nói.

"Ừ?" Gia Cát Lượng đang ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, nghe tiếng Cố Nam thì đáp lại một tiếng.

"Nếu ngươi xuất sơn thì ngươi muốn đi đâu?" 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play