Lương Nguyệt Lân vẫn còn đang tức giận, bỗng nhiên nàng ta nghe thấy tiếng thét kinh hoàng vọng lại từ hậu viện.

Một tên gia nhân lăn lộn bò vào phòng: “Công chúa không hay rồi! Ma ma, ma ma c.h.ế.t rồi!”

Lương Nguyệt Lân sửng sốt, không thể tin nổi, bật dậy hỏi: “Ngươi nói gì?”

“Không biết ma ma đang cãi nhau với ai trong phòng, vừa khóc vừa van xin, nói rằng không phải bà ấy hạ độc.”

"Sau đó.

.

.

sau đó bọn nô tài đẩy cửa vào, thì thấy Đỗ ma ma đã chết!"

Nghe đến chữ "độc", sắc mặt Lương Nguyệt Lân đột nhiên trắng bệch.

“Hỗn xược! Ngươi nói bậy gì thế!”

Tuy nhiên, nàng ta vừa nói xong, đã có người khiêng một cái giá vào cửa.

 

Trên giá, t.h.i t.h.ể của Đỗ ma ma đã tím tái, hai mắt trợn trừng, tay chân bị gãy thành những góc kỳ lạ, ngay cả đầu cũng bị vặn ngược hoàn toàn.

Toàn thân co rút lại gần một nửa, cuộn tròn trên giá.

Vừa quái dị vừa kinh khủng.

Lương Nguyệt Lân hét lên, loạng choạng lùi lại.

“Hỗn xược, ai cho phép các ngươi khiêng vào đây!”

Nàng ta chộp lấy chén trà trên bàn ném về phía bọn họ, đám gia nhân né sang một bên, chiếc giá bị lật ngược, t.h.i t.h.ể của Đỗ ma ma lập tức rơi xuống đất.

Cái x-ác co quắp lăn một vòng, đôi mắt trợn trừng nhìn thẳng vào Lương Nguyệt Lân.

Đỗ ma ma là ma ma chăm sóc Lương Nguyệt Lân từ nhỏ, thương yêu nàng ta nhất, thường xuyên chỉ bảo nhắc nhở, là người mà Lương Nguyệt Lân tin tưởng nhất.

Ba năm trước, khi ta bị đầu độc thổ huyết không ngừng, bà ta đã nói với Lương Nguyệt Lân: “Công chúa đứng xa một chút, cẩn thận m.á.u độc làm bẩn giày.”

Nhưng giờ đây, bà ta đã biến thành bộ dạng vô cùng kinh khủng, hai mắt trợn trừng như muốn xuyên thấu Lương Nguyệt Lân.

"Á!" Lương Nguyệt Lân hoảng loạn tột độ, hét lên chạy ra ngoài.

Vừa chạy vừa khóc gọi: "Phu quân! Phu quân!".

Bóng dáng điên cuồng của nàng ta thất tha thất thểu, hoàn toàn không nhận ra nha hoàn thân cận và tất cả các gia nhân ở đằng sau đang bình thản nhìn theo bóng lưng nàng ta.

Tiệc tối ở tiền viện đã tàn, trong gió vẫn còn vương vấn mùi xa xỉ.

Lương Nguyệt Lân điên cuồng chạy trên con đường nhỏ dẫn tới ngoại viện.

Xung quanh tĩnh lặng, chỉ thỉnh thoảng có tiếng gió, thổi qua những chiếc lá dưới bóng đêm đen kịt, trong tiếng xào x-ác, giữa những tán cây loáng thoáng xuất hiện một bóng trắng.

Lương Nguyệt Lân sợ hãi tột độ, nước mắt nước mũi giàn giụa, vừa hét vừa lùi lại.

"Đừng lại đây! Đồ tiện nhân! Phu quân cứu ta.

.

."

“Đồ tiện nhân! Phu quân là của ta!”

“Là của ta!”

Nàng ta vừa đ.ấ.m đá vào khoảng không, vừa chửi rủa, như thể thực sự nhìn thấy ta vậy.

Nhưng mà, ta rõ ràng đang ở phía sau nàng ta.

Sau núi giả đen kịt, một bàn tay từ từ đưa ra, đặt lên vai nàng ta.

"Á!" Lương Nguyệt Lân không chịu nổi nữa, hét lên điên cuồng, cắm đầu chạy, kết quả bước hụt dẫm phải hồ nước.

Tiếng nước b.ắ.n tung tóe vang dội bất ngờ trong đêm đen, tuy nhiên sau khi vùng vẫy một lúc, nàng ta nhanh chóng chìm xuống.

Cho đến khi mặt nước dần trở nên yên tĩnh.

Chu Khâm ẩn mình trong bóng đêm, chậm rãi cất tiếng, nói với người áo đen không biết từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh: “Cứu lên.”

Lương Nguyệt Lân bị sặc nước, lại nuốt phải bùn đất, lúc được vớt lên thì đã gần như mất nửa cái mạng, sốt cao không dứt, nói mê sảng.

Trong mơ nàng ta vẫn cứ gào thét: "Cút đi, đồ quỷ c.h.ế.t tiệt.

.

."

Ta tưởng Chu Khâm sẽ dìm c.h.ế.t nàng ta, nhưng không ngờ, hắn không những cứu nàng ta lên, mà còn dặn dò dùng thuốc tốt nhất để chữa trị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play