Trong màn đêm tĩnh mịch, trận tuyết đầu tiên của mùa đông lặng lẽ đến, chỉ một lúc sau, cả thành phố đã được bao phủ bởi một lớp màn trắng, tuyết kéo dài cho đến lúc bình minh.
Sáng hôm sau, Cố Ninh Du tỉnh dậy, cô nhìn thoáng qua những bông tuyết bay lượn ngoài cửa sổ bèn chạy đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy cây cối và mái nhà đều trắng xóa mơ màng như thế giới băng tuyết trong một bộ phim giả tưởng.
Cô mở cửa sổ, muốn vươn tay ra bắt một bông tuyết, nhưng lại quên mất nhiệt độ bên ngoài thấp hơn nhiều so với trong phòng điều hòa, khi cửa sổ vừa được mở ra, một cơn gió lạnh ập tới táp vào má cô, xuyên vào trong quần áo, lạnh đến mức nổi da gà, vội vàng đóng chặt cửa sổ lại.
Tiếng dép lê đi trên mặt đất đánh thức Bùi Tư Viễn đang ngủ say, anh lẳng lặng nhìn chằm chằm vào lưng cô gái bên cửa sổ, cho đến lúc thấy cô mở cửa sổ và rùng mình, anh không nhịn được mà bật cười, sau đó mở chăn bước xuống giường, đi tới sau lưng và ôm eo cô.
“Thích tuyết à?”
Giọng người đàn ông vang lên bên tai, anh dựa đầu vào vai và âu yếm xoa cổ cô, đây không phải là lần đầu tiên anh làm hành động này, Cố Ninh Du đã quen nên lúc này cũng không bảo anh bỏ ra.
“Ừ... Em đã không thấy tuyết mấy năm rồi.” Thành phố J nằm ở vùng sông nước Giang Nam ấm áp, mùa đông rất hiếm khi có tuyết rơi. Trong hai năm sống tại thành phố J vào kiếp trước, cô không hề thấy tuyết rơi.
Lời nói của Cố Ninh Du nhắc tới kiếp trước của cô, mặc dù không cố ý nhưng vẫn làm cho bầu không khí giữa hai người có chút nặng nề, bọn họ nhìn tuyết tranh nhau rơi ngoài cửa sổ, ai cũng trầm mặc.
“Nếu em thích.” Cuối cùng thì Bùi Tư Viễn là người lên tiếng trước, anh nắm lấy tay Cố Ninh Du, dùng cách này để chứng minh sự thân mật giữa họ: “Từ giờ trở đi, mỗi năm anh đều có thể ngắm tuyết với em như thế này.”
Cô gái trong lòng tay anh giãy giụa một chút, như thể muốn rời khỏi vòng tay của anh, cũng giống như đang chống lại sự tiếp cận của anh, Bùi Tư Viễn không muốn bị lộ cảm xúc thật sớm như vậy, liền dùng một lực mạnh hơn để giữ cô, nắm chặt tay cô không muốn buông ra.
“Viễn Viễn...”
Nghe cô gọi như vậy Bùi Tư Viễn mới buông ra, Cố Ninh Du xoay người lại, thấy Bùi Tư Viễn đang mím môi nhìn cô, ánh mắt tràn đầy oan ức và khó hiểu, đoán chừng anh đã hiểu lầm cô, vì vậy dịu giọng giải thích: “Đừng suy nghĩ nhiều, em không có ý tính toán chuyện cũ với anh... Những chuyện đó đối với em là quá khứ, em đã không để ý đến từ lâu rồi.”
“Thật không?” Trong một mối quan hệ, người yêu nhiều hơn thường yếu thế hơn, Bùi Tư Viễn cũng vậy.
Ngoài mặt, Bùi Tư Viễn luôn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng thực tế trong lòng vẫn luôn không có sự tự tin, anh đã từng yêu thầm đơn phương rất lâu, còn dùng thủ đoạn hèn hạ để bước vào tim cô, hôm qua cũng là anh không thể nhịn được mà chủ động tìm cô trước, nửa lừa gạt nửa dỗ dành để giữ cô lại…
“Thật, trước khi đến chỗ anh em đã thông suốt rồi... Cho dù những tổn thương kia nhất thời khó mà quên được, nhưng đó cũng không phải là chủ ý của anh, vì thế em sẽ không trách anh đâu... Em vốn định chủ động nói với anh, nhưng ai mà biết được vừa gặp nhau anh đã muốn làm chuyện bậy bạ.”
Nghĩ đến chuyện xảy ra đêm qua, Cố Ninh Du hơi tức giận nhìn Bùi Tư Viễn, trên khuôn mặt trắng bệch xuất hiện vệt đỏ mờ mờ.
Nghe được lời giải thích của Cố Ninh Du, cơ thể căng thẳng của Bùi Tư Viễn mới thả lỏng ra, anh cười nhẹ: “Ừ, lỗi của anh, đều do anh hết.”
Bởi vì chiều cao quá chênh lệch, cô gái trước mặt chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh, bên ngoài cửa sổ tuyết đã ngừng rơi, mặt trời từ sau đám mây ló ra một nửa, lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng lòng bàn tay của cô được bao phủ bởi ánh nắng vàng, do ánh sáng ngược nên mái tóc tung bay trong không khí trở nên trong suốt một chút, toàn thân dường như được mạ một lớp vàng nhẹ, điều này khiến cô trông xinh đẹp động lòng người, giống như nhân vật bước ra từ truyện tranh vậy.
Bùi Tư Viễn cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, nhất thời miệng lưỡi đều khô khốc, anh nâng Cố Ninh Du lên để cho cô ngồi trên bệ cửa sổ sau lưng, còn mình thì nghiêng người về phía trước, một tay đặt lên bệ cửa sổ, một tay đỡ lấy khuôn mặt của cô.
Anh nhìn cô chằm chằm, nhưng không vội hôn lên đôi môi đỏ mọng quyến rũ kia.
Bởi Bùi Tư Viễn tiến đến gần, khuôn mặt đang đỏ bừng của Cố Ninh Du càng ngày càng đỏ hơn, một vệt đỏ lan đến tận mang tai cô, ngay cả vành tai nhỏ cũng ửng hồng, đôi lông mi dài run lên, giống như hai con bướm sắp bay đi vậy.
Bùi Tư Viễn nhất định không biết anh cười hấp dẫn đến mức nào, bất luận là lần thứ mấy cô nhìn thấy nụ cười nhẹ này của anh thì trái tim vẫn loạn nhịp, rối bời đến mức không biết làm sao.
Cô nhất thời không biết phải nói gì, chỉ dứt khoát nắm lấy cổ áo và kéo Bùi Tư Viễn về phía mình, nhích người lên chạm vào môi anh, cô vốn chỉ muốn hôn nhẹ, nhưng khi môi của hai người sắp tách ra, Bùi Tư Viễn lại chuyển bàn tay đang đặt trên mặt cô ra sau gáy, luồn qua mái tóc và giữ cô lại để hôn sâu hơn.
"Ưm..."
Nếu nói nụ hôn của cô là sự thăm dò nhẹ nhàng thì nụ hôn của Bùi Tư Viễn là một sự tấn công mạnh mẽ, anh cạy hàm răng khép chặt ra, đưa đầu lưỡi linh hoạt như rắn vào miệng cô, khuấy đảo mọi ngóc ngách trong đó rồi cuối cùng quấn lấy lưỡi cô dây dưa.
Toàn bộ phần lưng của Cố Ninh Du bị ép vào cửa sổ phía sau, cơ thể cô bắt đầu mềm nhũn, chỉ có thể nắm chặt cổ áo anh để giảm bớt sự e thẹn và xấu hổ trong lòng, cho đến khi Bùi Tư Viễn buông cô ra, đầu lưỡi cô đã tê dại, đôi mắt cũng hiện lên một lớp sương mờ, cô đê mê nhìn người đàn ông trước mặt, nhìn thấy ánh mắt của cô, Bùi Tư Viễn dùng ngón tay vuốt ve đôi môi cô, trong mắt anh lóe lên một tia sáng sâu thẳm: “Ninh Ninh, đừng nhìn anh như vậy.”
“Hả?” Cố Ninh Du vẫn còn đắm chìm trong dư vị của nụ hôn, không hiểu Bùi Tư Viễn muốn nói gì.
Ánh mắt này rất dễ làm cho anh mất lý trí, nó quyến rũ và mê hoặc lòng người, dụ dỗ người ta phạm tội…
“Hôm nay có tiết không?” Bùi Tư Viễn không nói ra ý nghĩ chân thực trong lòng.
Cố Ninh Du suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Không.”
Đến cuối học kỳ, nhiều môn đã kết thúc, hôm nay trùng hợp không có tiết.
“Em đi rửa mặt đi, anh đã chuẩn bị cho em một bộ rửa mặt mới rồi. Xong xuôi anh sẽ đưa em ra ngoài ăn sáng.”
Cố Ninh Du nhẹ nhàng đáp: “Được.”
Sao cô có thể dễ thương và đáng yêu như vậy chứ? Bùi Tư Viễn nghĩ thầm.
Rốt cuộc anh cũng không nói gì nữa, bầu không khí lúc này quá ám muội, anh sợ nếu nói thêm, mình lại không nhịn được mà làm chuyện quá đáng với cô.
Ở phòng tắm, trong lúc Cố Ninh Du đang rửa mặt, Bùi Tư Viễn cứ dựa vào khung cửa quan sát, đến khi cô rửa mặt xong và chuẩn bị cầm lược lên, Bùi Tư Viễn đột nhiên bước tới giữ tay cô lại.
“Ninh Ninh, để anh chải tóc giúp em.”
Cố Ninh Du hơi ngạc nhiên: “Anh biết chải không?”
“Không, anh chưa từng chải tóc cho con gái, nhưng anh muốn chải cho em.” Bùi Tư Viễn thấp giọng nói: “Được không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT