Không biết trăng đã treo trên bầu trời từ lúc nào, học sinh đã tan học về gần hết, chỉ còn một chiếc ô tô nhỏ vẫn đậu bên đường. Trong xe, Bùi Tư Viễn tựa đầu vào vai Cố Ninh Du, cảm xúc của anh đã sớm ổn định lại, chỉ có đôi mắt đỏ bừng chứng tỏ anh vừa mất kiểm soát, nhưng tâm trạng của Cố Ninh Du lại không bình tĩnh như vậy.

Vừa rồi, Bùi Tư Viễn tựa vào vai cô thế này, kể hết những chuyện trong kiếp trước mà cô không biết.

Cố Ninh Du bị lừa dối nhiều đến mức gần như hoàn toàn mất lòng tin vào anh, lúc đầu khi nghe Bùi Tư Viễn nói cô vẫn không tin, nhưng anh càng kể càng khiến nội tâm cô dao động.

Ở quá khứ, khi Bùi Tư Viễn nói dối cô, giọng điệu cũng chân thành như vậy, có điều hiện tại không giống những lần trước, câu chuyện anh kể quá dài, tận hơn mười năm, anh cần gì phải tốn tâm tư bịa ra một câu chuyện dài và đau lòng như vậy để lừa cô?

Từ miêu tả của Bùi Tư Viễn, cô thậm chí có thể mơ hồ tưởng tượng ra cảnh tượng ở kiếp trước, dường như cô có thể nhìn thấy, trong lúc cô không hề hay biết, có một người đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu. Sau đó biết về sự tồn tại của kịch bản, chịu đựng sự đau lòng mà diễn kịch với cô, cuối cùng khi anh rốt cuộc cho rằng tất cả đã kết thúc, lại biết được tin cô chết…

Cố Ninh Du vẫn cảm thấy kiếp trước mình sống rất bi thảm, kết cục cũng rất thê lương, nhưng Bùi Tư Viễn so với cô tốt hơn bao nhiêu? Khi cô đau khổ, anh cũng khổ sở như vậy.

Không, anh còn chịu nhiều đau khổ hơn cô, anh luôn dùng cách của mình để bảo vệ cô, tình yêu anh ấy dành cho cô nồng sâu, cố chấp và chân thành…

“Ninh Ninh, anh biết mình đã đi sai đường, nhưng em nói đi, anh phải làm sao mới đúng?” Cố Ninh Du không lên tiếng, Bùi Tư Viễn vẫn hỏi cô: “Kiếp trước anh đã làm tổn thương em nhiều như vậy, anh phải cầu xin sự tha thứ của em, cầu xin tình yêu của em thế nào đây? Khi biết em gặp Tạ Ứng Chu trước thời hạn, anh đã thực sự hoảng sợ, cho nên mới không từ thủ đoạn như vậy... Em từng thích anh ta, nhưng lại không thích anh chút nào... Nếu anh không làm vậy thì em cũng không có khả năng sẽ thích anh.”

“Em từng thích Tạ Ứng Chu? Việc này sao em không biết?” Cố Ninh Du khó hiểu khi nghe những lời của Bùi Tư Viễn: “Anh từ đâu nhìn ra em thích anh ta?”

“Thứ chó má kia nói cho anh biết.” Bùi Tư Viễn cụp mắt xuống: “Hắn nói quan hệ giữa em và Tạ Ứng Chu bắt đầu sau khi em ra nước ngoài, mà lúc ở thành phố J em đã nảy sinh chút cảm tình khác lạ với anh ta... đó là cảm xúc thật của em.”

Mỗi lần nghe Bùi Tư Viễn gọi Đấng Tạo Hóa như vậy, Cố Ninh Du lại muốn bật cười, nhưng không thể không nói biệt danh mà Bùi Tư Viễn đặt cho hắn khá phù hợp.

Cố Ninh Du nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong kiếp trước.

Cảm tình khác lạ…

Kiếp trước, sau khi cô đi thành phố J không bao lâu liền gặp Tạ Ứng Chu, ngay từ đầu cô đúng là rất hận Tạ Ứng Chu, cũng không muốn tỏ ra hòa nhã với anh ta, bởi vì chuyện công ty ba phá sản cũng có một phần của anh ta, sau một thời gian dài qua lại, cô mới chậm rãi thay đổi cách nhìn đối với Tạ Ứng Chu.

Lần gặp mặt đầu tiên anh ta còn châm chọc cô, nhưng từ lần thứ hai về sau anh ta không tranh cãi với cô nữa, sau đó, còn bí mật giúp đỡ cô rất nhiều trong công việc.

Lúc đó cô chỉ là một nhân viên nhỏ vô danh trong công ty, một ngày nọ cô được thăng chức mà không báo trước, chắc chắn là có người âm thầm giúp đỡ, sau này khi cô hỏi Tạ Ứng Chu, anh ta kiêu ngạo không thừa nhận, nhưng tai hơi đỏ lên, vì vậy Cố Ninh Du biết người bí mật giúp đỡ mình là anh ta.

Anh ta không chỉ giúp cô mỗi chuyện này mà còn giúp cô giải quyết chuyện thuê nhà, tìm người chăm sóc người thân của cô…

Khi ấy cô không có gì trong tay, một thân một mình đi đến nơi đất khách quê người gặp rất nhiều khó khăn, dù sao thì cô cũng chưa từng chịu khổ bao giờ, trong hoàn cảnh như vậy, lại có một người xuất hiện trong cuộc sống, chọc cho cô vui vẻ, lại còn giúp đỡ cô về mọi mặt, làm sao cô có thể không bị lay động?

Hơn nữa anh ta còn nói…

“Anh không biết trước kia đã xảy ra chuyện gì, lúc đó anh giống như là không làm chủ được bản thân nên mới làm hại người thân của em. Giờ nghĩ lại, anh thật sự rất hối hận... Em có thể tha thứ cho anh được không?”

Khi đó cô không hiểu những lời Tạ Ứng Chu nói nhưng vẫn bắt tay giảng hòa với anh ta, mãi cho đến hôm nay, cô mới hiểu được ý nghĩa thực sự trong lời nói của Tạ Ứng Chu…

Sở dĩ Tạ Ứng Chu và Bùi Tư Viễn liên thủ tấn công công ty của ba cô cũng là do Đấng Tạo Hóa thao túng.

Đối với Tạ Ứng Chu, cô từng hận, cũng từng cảm kích. Có những lúc ở cạnh Tạ Ứng Chu, cô đột nhiên cảm thấy Tạ Ứng Chu cũng rất tốt... Loại cảm giác này lớn hơn cảm động, nhưng còn xa mới đạt đến mức độ rung động, càng không thể là thích.

Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ ở bên Tạ Ứng Chu, cũng không tưởng tượng đến khả năng này, thậm chí khi cắt đứt mối quan hệ, cô cũng chỉ cảm thấy tiếc nuối vì mất đi một người bạn.

Sau khi nhớ lại, Cố Ninh Du cũng giải thích cho Bùi Tư Viễn, cuối cùng đưa ra kết luận: “Cho nên em không thích anh ta.”

Bùi Tư Viễn nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực, trong lòng dâng lên một tia vui mừng: “Cho nên, em thích anh... Người em thích, vẫn luôn chỉ có anh.”

“Ừm... Em thích anh.”

Đúng vậy, cô thích anh, cũng chỉ thích một mình anh, cho nên sau khi cô biết mình bị Bùi Tư Viễn lừa mới có thể tức giận ủy khuất như vậy, nhưng bây giờ cô biết tất cả kiếp trước đều không phải chủ ý của anh, xét đến cùng đều là lỗi của Đấng Tạo Hóa…

Cái gai trong lòng Bùi Tư Viễn cuối cùng cũng bị rút ra, nhưng thái độ hiện tại của Cố Ninh Du lại không rõ ràng, mà anh muốn có được một câu trả lời chắc chắn: “Vậy Ninh Ninh, em chấp nhận anh, phải không?”

Cố Ninh Du im lặng một lúc lâu rồi mới trả lời: “Bùi Tư Viễn, anh cho em chút thời gian, để em một mình suy nghĩ, có được không?”

“Cho em một chút thời gian để suy nghĩ?” Bùi Tư Viễn thưởng thức ý vị trong lời nói của cô, cũng không trực tiếp đồng ý.

“Ừm, đợi em suy nghĩ rõ ràng rồi sẽ cho anh một câu trả lời.” Cố Ninh Du nhìn thấy bộ dạng suy tư của Bùi Tư Viễn liền nhanh chóng bổ sung trước khi anh lên tiếng: “Những chuyện này đối với em thật quá khó tưởng tượng, anh bảo em làm sao có thể lập tức chấp nhận? Dù thế nào cũng phải cho em một khoảng thời gian để bình tĩnh lại đã.”

“Được rồi, anh có thể cho em chút thời gian.” Bùi Tư Viễn lùi một bước, nhưng anh tiếp tục nói: “Nhưng mà Ninh Ninh, em hứa với anh, đừng để anh chờ quá lâu... nếu không anh sẽ mất kiên nhẫn, đến lúc đó có thể anh sẽ làm ra chuyện biến thái gì không chừng.”

Giọng nói của Bùi Tư Viễn nhẹ nhàng, nhưng ý tứ rõ ràng là uy hiếp, Cố Ninh Du sững sờ hỏi: “Anh muốn làm chuyện biến thái gì?”

“Ví dụ như cưỡng đoạt thiếu nữ nhà lành các loại?” Bùi Tư Viễn nhướng mày, nhìn cô nở nụ cười, không hề giống với người vài phút trước còn tựa đầu vào vai cô run rẩy kể chuyện: “Đó không phải là những gì em nghĩ về anh sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play