Buổi tối là thời điểm bận rộn nhất của quán, người đến ăn nườm nượp, nhưng không ai biết rằng trong căn phòng riêng nhỏ dành cho các cặp đôi, đang diễn ra một chuyện ái muội.

Cô gái bị bịt mắt đang nằm ngửa trên ghế sô pha, vẻ mặt có vẻ đau đớn nhưng lại giống vui sướng hơn, hàm răng trắng tinh cắn chặt môi dưới, nhưng vẫn không ngăn được tiếng nức nở tràn ra khỏi cổ họng, quần áo đã bị cởi bỏ ném xuống đất, làn da mịn màng của cô tùy tiện lộ ra trong không khí, một người đàn ông đang quỳ một chân trên sô pha, quần áo chỉnh tề nhưng động tác lại dâm đãng vô cùng.

Anh nắm lấy bộ ngực tròn trịa đầy đặn của cô trong lòng bàn tay chơi đùa qua lại, bầu ngực vốn trắng nõn giờ đây đầy những vết đỏ do anh để lại, cùng những vệt nước ướt do anh liếm hôn, hai quả anh đào đỏ tươi đã bị anh mút đến sưng lên, trông vô cùng đáng thương.

“Kêu ra đi.” Anh vuốt ve môi dưới của cô, nhân lúc cô xuất thần liền đưa đầu lưỡi vào trong miệng cô khuấy đảo, giống như bọn họ đang hôn nhau: “Sẽ không có ai nghe thấy đâu.”

Bùi Tư Viễn không mở miệng nói thì còn đỡ, nhưng khi mà anh đã nói, thì liền lập tức kéo lý trí sắp buông lỏng của Cố Ninh Du trở về.

Anh nói những lời này đều có chủ ý hết, vừa rồi vì không cho người khác vào nên anh đã cố ý khóa cửa, đồng thời tắt luôn chiếc loa đang phát nhạc nhẹ, hiệu quả cách âm của nhà hàng này hình như không tốt, cũng có thể là do những người bên kia thảo luận quá lớn, trong hoàn cảnh như vậy, cô thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng người khác vang lên bên tai, điều này cũng nhắc nhở cô nhớ lại mình đang ở đâu và đang làm gì.

Tất cả kinh nghiệm của cô về vấn đề tình dục đều đến từ người đàn ông này, phần lớn cả hai đều làm ở trong phòng. Giống như lần trước ở gara, tuy đã đóng cửa và không có người, nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ, huống hồ chi công khai như này. Ngay cả có khóa cửa, trái tim cô vẫn luôn như được treo trên cao, làm cô không dám thư giãn chút nào.

Anh thật sự rất phiền phức, biết cô không thể chấp nhận nhưng vẫn phải nói ra những lời như vậy để nhắc nhở, kích thích cô.

“Viễn Viễn...” Dù sao cũng chưa phải là giây phút cuối cùng, cứu vãn cũng chưa muộn, cô nũng nịu gọi tên người đàn ông với hy vọng có thể khiến anh thay đổi ý định: “Em không thích thế này, chúng ta đổi sang chỗ khác được không!?”

“Thật sự không thích sao?” Bùi Tư Viễn đưa tay sờ soạng phía dưới của cô, cô mặc một chiếc váy kẻ sọc cùng với tất màu da, đây là phong cách thịnh hành nhất mùa này.

Anh xoa nắn nơi riêng tư trên cơ thể cô, cho dù cách một lớp tất và quần lót, cảm giác ấm áp và ẩm ướt trong lòng bàn tay vẫn rất rõ ràng, thành thật nói lên cảm xúc hiện tại của cô như thế nào: “Nhưng nước của em sắp làm ướt ghế sofa trong nhà hàng rồi."

Lời nói thẳng thắn của Bùi Tu Viễn khiến Cố Ninh Du cảm thấy xấu hổ - Đúng vậy, mặc dù cô bằng mọi cách không muốn, nhưng cơ thể cô lại không thể chịu nổi trước sự đụng chạm của anh, dưới sự tiếp xúc gần gũi, chỉ cảm nhận hơi thở của cơ thể anh thôi đã ướt sũng rồi, chứ đừng nói đến việc bị anh đè xuống như thế này, còn làm những động tác gợi tình để trêu chọc cô.

Rút kinh nghiệm từ hai lần trước, lần này cô không dám lên tiếng phản bác, nhưng cô đâu biết rằng bộ dạng đáng thương của mình trong mắt một người đàn ông sẽ chỉ càng khơi dậy ham muốn bắt nạt và ức hiếp bên trong anh ta. Cô không hề thấy yết hầu của Bùi Tư Viễn lăn lên lăn xuống, anh đảo mắt một vòng trong phòng riêng, cuối cùng rơi xuống trên bàn ăn gần đó.

"Viễn Viễn?"

Cảm nhận được khí thế bức người trên người anh đột nhiên biến mất, Cố Ninh Du vui mừng khôn xiết, ngay khi cô cho rằng Bùi Tư Viễn sắp buông cô ra, anh lại quay trở lại ghế sô pha, lần này, anh kéo tất và quần lót cô xuống, tiểu huyệt yếu ớt ẩm ướt đột nhiên lộ ra ngoài không khí, ngượng ngùng e lệ, giống như đóa hoa nhỏ bị bão táp tàn phá, mỏng manh đến mức không chịu nổi một đòn.

Đừng nói là anh muốn…

Nhận ra người đàn ông còn chưa cởi quần áo, Cố Ninh Du bỗng nhớ tới cảnh tượng xấu hổ trong gara, cô lui về phía sau muốn trốn, nhưng có thể trốn đi đâu chứ? Bùi Tư Viễn nắm lấy đùi cô, hai tay dùng lực nhẹ giữ lấy lưng cô, nhìn khe huyệt nhỏ dưới thân đang thẹn thùng rỉ mật nhưng vẫn còn đang đóng chặt, trong lòng anh thầm nghĩ ra một kế sách, cuối cùng hạ quyết tâm.

Anh cúi xuống nói chuyện bên tai cô, hơi thở nóng hổi trong lúc nói chuyện nhuộm đỏ vành tai nhỏ nhắn: "Em biết uống rượu không?"

Cố Ninh Du không rõ vì sao Bùi Tư Viễn đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng cô vẫn thành thật trả lời: "Em không giỏi, tửu lượng của em không tốt lắm, uống một ít sẽ say..."

"Không sao cả."

"Nhưng em thực sự không... ah! Ưm... Viễn Viễn..."

Cố Ninh Du tưởng rằng anh định đưa cho cô một ít rượu, nhưng thực tế anh lại thọc một ngón tay vào lỗ nhỏ phía dưới, anh không cho cô thời gian để phản ứng vừa vào liền bắt đầu đâm mạnh, đối mặt với sự đụng chạm của anh, cơ thể cô luôn không thể cưỡng lại, lúc đầu cô cau mày, cảm thấy cơ thể đau nhức khó chịu, nhưng không lâu sau, lông mày cô giãn ra, thậm chí còn bắt đầu vặn vẹo hông mình một cách vô thức để đón nhận chuyển động của anh, mong muốn anh đẩy mạnh hơn và xâm nhập sâu hơn vào cơ thể cô.

Ngay tại thời điểm cô vừa nếm được một chút ngọt ngào, Bùi Tư Viễn liền rút ngón tay ra, Cố Ninh Du đã sớm bị anh làm cho đói khát, nên sao cam tâm để anh đi, ngay lúc không biết làm sao, cô cảm nhận được ngón tay của Bùi Tư Viễn lại vuốt ve miệng huyệt, anh kéo căng hai cánh hoa môi dính vào nhau, nhưng lần này âm hộ cô không đón tiếp ngón tay anh, mà là một thứ mát lạnh, hình trụ, đang cố gắng xâm nhập sâu vào trong cơ thể cô.

Trực giác nói cho Cố Ninh Du biết thứ muốn xâm nhập vào cơ thể cô không phải thứ gì tốt, cô giãy giụa, nếu không phải bị người đàn ông khống chế, cô nhất định đã kích động ngồi thẳng dậy: “Viễn Viễn, đây là cái gì?"

"Vừa nãy anh đã nói cho em biết rồi."

Bùi Tư Viễn nâng hông cô lên cao, nheo mắt tiếp tục đưa thứ trong tay vào trong cơ thể cô, vật cứng hình trụ lạnh lẽo từng bước một làm cơ thể cô căng ra, lúc tiến vào còn có chất lỏng lạnh lẽo rót vào trong, Cố Ninh Du đột nhiên ý thức được đó là cái gì

Đó là chai rượu vang đỏ được người phục vụ khui nhưng cô chưa có cơ hội uống một ngụm!

"Đừng mà, không muốn ——" Cố Ninh Du chưa chơi qua trò này, phát hiện mình sắp bị bình rượu đỏ không nhiệt độ cắm vào huyệt đạo, trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận: “ Viễn Viễn, đừng làm như vậy, em thật sự không thích..."

"Em sẽ thích." Bùi Tư Viễn nói thế, một tay vẫn kéo căng hai cánh hoa môi, tay kia cầm chai rượu rót vào trong cơ thể cô: “Đây là một chai rượu ngon, nếu không uống ngụm nào thì thật lãng phí."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play