Đông Yết nghĩ đêm nay Vương Giải kia sẽ không về phòng. Cậu tự hỏi anh sẽ làm gì khi anh cùng một nơi với tiểu thư họ Khuyên kia, dù sao cũng là tình nhân xa cách đã lâu a. Có thể đêm nay hai người họ sẽ rất nồng nhiệt... Mà, ai quan tâm chứ?! Đêm nay cậu sẽ được ngủ một mình, một mình trên chiếc giường king size thoải mái này. Chỉ cần thế thôi cũng đủ hạnh phúc rồi, cậu cười ngu ngơ. Cậu ngã xuống giường, rúc người vào chiếc chăn mềm mại.

***

Tại một căn phòng sang trọng khác, Vương Giải vẫn thản nhiên đọc nốt tờ báo hôm nay. Tờ báo ấy thuộc tòa soạn của Đông Yết, có vẻ bọn họ vẫn hoạt động bình thường. Vài ngày trước cấp trên của cậu có gọi cho anh, nhưng cũng chỉ hỏi vài câu rồi thôi. Vương Giải cũng không nhận được gọi nào từ người thâncủa cậu, có thể cậu sống xa nhà, hoặc có thể cậu không có thân nhân. Mãi đắm chìm trong suy nghĩ về Đông Yết, anh đã quên mất sự hiện diện của cô gái đang giận dỗi nằm trên giường nhìn anh.

- Anh đang suy nghĩ về ai thế?

- Không ai cả.

- Là cậu trai trong phòng của anh đúng không?

- Em biết cậu ấy?

Nét mặt của Vương Giải vẫn vô cảm, mắt vẫn không rời trang báo mục thời sự.

- Ừ, cậu ấy là sủng vật của anh sao?

- Có thể.

Khuyên Ngưu thở dài, cô biết trong giới thượng lưu thì việc có bên cạnh một sủng vật là bình thường, nhưng tại sao phải là nam nhân cơ chứ?

- Anh có hứng thú với người đồng giới sao?


- Không, chỉ hứng thú với mỗi cậu ta.

- Một mình em vẫn không đủ sao?

- Em không nên hỏi vớ vẩn như vậy.

- Chuyện này mà vớ vẩn sao?

Khuyên Ngưu lớn tiếng, trên mặt không lộ một chút kinh sợ, Vương Giải ngước mắt lên nhìn cô, bình thản.

- Em sợ bị cậu ấy thế chỗ?

- ... Em không sợ.

Vương Giải nhận ra sự ngập ngừng của cô, nhưng anh không nói gì thêm. Căn phòng chìm vào yên tĩnh lần nữa.

***

Đã bốn mươi phút trôi qua, Đông Yết vẫn không thể chợp mắt. Cậu lăn qua lăn lại như bánh rán trên chiếc giường rộng, rồi quyết định ngồi dậy vì chán nản. Có vẻ lúc chiều cậu đã ngủ hơi nhiều. Đông Yết đứng trước chiếc cửa lớn dẫn ra ban công, cậu nhìn được những ánh đèn lung linh phái xa, nơi này có thể nhìn được trung tâm của Los Angeles... Cậu thở dài, cậu đã ở đây được một tuần rồi, việc tra tấn không còn nhưng Vương Giải vẫn dùng tình dục giày vò cậu mỗi đêm. Từ ngày bị anh đưa đến đây, cậu đã không còn tìm thấy khoái cảm dục vọng.

- Em đang suy nghĩ về việc gì sao?

Cậu quay lại, Vương Giải đã đứng sau cậu từ lúc nào. Thân nhiệt của anh rất lạnh, khiến cậu không hề cảm nhận được sự hiện diện của anh. Hoặc có thể cậu đã quá tập trung vào suy nghĩ của bản thân.

- Chỉ là ở mãi nơi này thật chán.

- Em là sủng vật của tôi, sao tôi có thể để em đi?

Đông Yết lặng đi. Cậu luôn nghĩ rằng khái niệm sủng vật không khác " tù nhân" là bao, chỉ là cậu sẽ không bị bạo lực đến chết. Vương Giải lại xoa nhẹ tóc cậu. Đông Yết không biết tại sao anh lại làm vậy, việc đó rất thú vị sao? Cậu ngước đôi mắt sâu không đáy nhìn anh, khẽ nói.

- Sao anh không ở cùng Khuyên tiểu thư?

- Không thích.

-... Không phải các người là tình nhân xa cách đã lâu sao?

Cậu ngập ngừng, cậu không hiểu tại sao cậu lại có thể lớn mật hỏi như vậy khi anh đã bảo không thích. Anh nhận ra tiểu sủng vật đang run lên, liền ôm cậu vào lòng.

- Cô ấy đã biết cậu là sủng vật của tôi, có thể cô ấy cảm thấy bị đe dọa.

- Anh không thích nam nhân đúng không?


- Ừ, nhưng phụ nữ luôn như vậy.

Cậu nhắm mắt. Anh không thích nam nhân, nhưng sao lại làm tình cùng cậu, còn đem cậu nhốt ở đây và biến cậu thành sủng vật của anh? Anh không có quan niệm giới tính trong tình dục sao? Đông Yết cảm thấy tim khẽ đau, anh không biết cậu là người đồng tính, không biết cậu thích nam nhân...

- Sao vậy?

- Ưm, không sao. Tôi muốn ngủ. Anh về ngủ cùng Khuyên tiểu thư đi, tôi nghĩ cô ấy sẽ buồn nếu không có anh ngủ cùng.

Vương Giải nghiêm mặt. Anh đưa tay siết nhẹ cổ cậu, giọng lạnh đi rất nhiều.

- Đêm nay tôi muốn làm tình cùng em, đừng cố đuổi tôi đi.

Anh ném cậu xuống giường, điên cuồng xé đi áo phông mỏng. Đông Yết biết rằng cậu đã vô tình đánh thức dã thú đang ngủ yên trong anh.
Đông Yết thở gấp, dốc hết sức lực kháng cự nam nhân đang ghì chặt cơ thể cậu. Áo phông đã bị xé rách, quần lót bị kéo đi, thân hình hoàn hảo của cậu lộ ra tất cả trước mắt Vương Giải. Anh kéo khóa quần, lấy ra cự vật vẫn còn ngủ yên nhưng cũng đủ doạ người. Đông Yết run lên, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn. Cậu ngưng kháng cự, ngoan ngoãn nằm im nhưng vẫn không dám đưa mắt nhìn kẻ đang bị dục vọng thiêu đốt trên thân. Anh biết cậu sợ, nhưng anh không quan tâm đến cảm giác của cậu, những lúc lên giường, chỉ mỗi anh là người thoả mãn. Nghĩ đến đó cũng đủ khiến ngực Đông Yết đau buốt, đáng lẽ cậu không nên ảo tưởng khi anh đối xử dịu dàng với cậu. Vương Giải nâng cổ cậu lên, áp môi cậu vào dương vật của anh. Đông Yết ngoan ngoãn há miệng, ngậm lấy dương vật của anh mà liếm mút. Anh hài lòng nhìn cậu, vuốt ve cần cổ trắng nõn.
- Ngoan, tôi sẽ dịu dàng với em.
Đông Yết khựng lại, đoạn cắn cự vật trong miệng, lực không lớn nhưng rõ rất đau. Vương Giải bị cắn bất ngờ liền gầm khẽ, anh thật biết kìm chế đi. Đông Yết bị anh đẩy sang một bên, vô lực chờ đợi cơn phẫn nộ từ anh. Anh xoa dương vật vài lần, thở dài rồi dùng tay siết  cổ cậu. Đông Yết rên nhẹ, đưa tay nắm lấy bàn tay đang muốn siết chết cậu, nhưng mặt vẫn không hiện lên bất cứ sự cầu khẩn nào. Vương Giải một tay dùng lực siết, tay còn lại thô bạo cắm dương cụ vừa lấy ra vào hậu huyệt chưa được nới lỏng.
- A! Ưm... Dừng...
Da cậu đã bắt đầu tái đi, hơi thở yếu dần, nhưng phải đến hơn vài phút sau anh mới buông tay. Cậu ho khan, gấp gáp hít không khí, nhưng khi hô hấp đã ổn định thì đau đớn từ hậu huyệt lại kéo đến. Cậu nắm chặt lấy chăn, hơi thở lại trở nên gấp gáp. Vương Giải vẫn lặng lẽ nhìn cậu đến lúc này. Đông Yết không nhìn được cảm xúc trong mắt anh, anh luôn dùng đôi mắt vô cảm ấy nhìn cậu. Bỗng anh đưa tay nắm lấy dương vật của cậu, xoa nắn. Đông Yết kinh ngạc trước cảnh tượng đang diễn ra, theo phản xạ đưa tay đến ý muốn lấy tay của anh ra. Vương Giải nhận thấy người kia muốn tạo phản, dùng mắt lườm cậu. Cậu hoảng sợ rụt tay lại, nằm bất động để anh sờ. Nhưng chuyện không dễ như vậy, hậu huyệt vẫn đang chịu giày vò, tiểu dương vật thì lại được anh sờ rất thoải mái, cảm giác thống khổ lẫn với khoái cảm khiến cậu vô cùng khó chịu. Cơ thể đã phiếm hồng do nhục dục, vật nhỏ phía dưới cũng đã bắt đầu chảy bạch dịch, Đông Yết bắt đầu không kiềm được tiếng rên dâm mĩ.
- A... Ưm, a... Nữa, tôi muốn nữa...
- Lẳng lơ.
Vương Giải lãnh đạm ném cho cậu hai chữ, nhưng anh đâu biết lúc này cậu đã không quan tâm đến chuyện gì khác ngoài khoái cảm của bản thân. Anh cũng không biết rằng đây là lần đầu tiên cậu được hưởng thụ khi làm tình cùng anh, người cậu vô tình thương yêu. Khoái cảm đã đến giới hạn, phía dưới cương cứng, niệu đạo không ngừng chảy bạch dịch.
- Ha... A, thoải mái... Ra, tôi ra mất...
Cậu mơ hồ rên rĩ, đột nhiên dương vật đang cương cứng bị bóp chặt lấy, khiến cậu không thể nào xuất ra. Đông Yết thống khổ rên lên, đưa đôi mắt đẫm hơi nước nhìn Vương Giải. Anh bóp lấy cằm cậu, sờ soạn đôi môi lấm tấm nước bọt.
- Muốn xuất không?
Đông Yết khẽ gật đầu, đau đớn tột cùng khiến cậu khó thốt thành lời.
- Cầu xin tôi, tôi sẽ cho em ra.
...
Vương Giải bóp mạnh hơn một chút như cảnh cáo khiến cậu không chịu đựng được mà hét lên.
- A! Đau, dừng... Ha... Tôi cầu anh... Cầu anh... Ha... Cho tôi ra...
Tiếng thở dốc đan xen trong câu nói khiến cậu cảm thấy yếu đuối kinh khủng. Vương Giải cười lạnh, gặm cắn nhũ hoa nhỏ khiến nơi đó lưu lại vết. Anh liếm nhẹ cần cổ cậu, trêu đùa.
- Tôi không cảm thấy thuyết phục a. Cậu vẫn chưa thể hiện hết bản chất dâm đãng của bản thân, không sai chứ?

Đông Yết như muốn ngất đi, bộ vị phía dưới đã trướng đến mức muốn nổ tung mà cậu vẫn bất lực. Cậu hiểu rõ anh đang muốn gì, và hiện tại cậu phải ném tự trọng sang một bên để thực hiện việc đó.
- Ha... Xin anh... Cho tôi ra... Tôi... Ưm,là đồ dâm đãng... Cầu xin anh... Cho tôi ra...
Cậu giãy giụa mông, đưa tay vuốt ve cơ bắp rắn chắc của anh. Vương Giải lấy dương cụ đang giày vò huyệt nhỏ của cậu ra, cười ôn nhu.
- Chủ nhân của em vẫn chưa được thỏa mãn thì sao em có thể xuất thoải mái, hửm?
Anh đâm bất ngờ cự vật thô to vào huyệt nhỏ khiến Đông Yết thất thanh hét lớn.
- Đau... Ưm, lấy nó ra... Đau quá... A, ha a...
- Tôi vẫn thấy em rất thoải mái a, không phải lần này em nên giúp tôi sao?
Đông Yết đã không còn nghe được gì, cứ như đã chìm vào thế giới dục vọng của riêng cậu. Vương Giải thấy được vẻ dâm đãng ẩn trong cậu, không khỏi đắc ý, phần dưới cũng đã hưng phấn lên rất nhiều.
- A, nó... Đang lớn hơn, ưm... Ha, a...
Đông Yết thở dốc, huơ tay  khắp chăn, mắt nhắm nghiền, nước bọt không ngừng chảy xuống cần cổ và đầu ngực. Cậu cảm thấy cơ thể đang được nhấc lên, là Vương Giải, anh đặt cậu ngồi lên cự vật to lớn, khiến nó đâm sâu hơn.
- Ưm, không thích...
- Đồ lẳng lơ, còn không cử động mông của em.
Anh đánh vào mông của Đông Yết, rồ lại thô bạo nhào nắn đầu nhũ của cậu. Bị thống khổ của dục vọng làm cho hưng phấn, cậu đưa đẩy mông mình, lên rồi lại xuống trông rất gợi tình. Bộ dạng vừa nhún vừa rên rĩ đấy thật khiến anh không kiềm được mà nắm lấy hông cậu, ấn xuống.
- Ha, không... Chết mất...
- Là đau đến chết, hay sướng đến chết?
- Ưm, sướng... Sướng đến chết...
- Ngoan, hai ta cùng ra.
Nói xong Vương Giải liền buông dương vật cậu, bắn một cổ tinh dịch lớn vào bên trong hậu huyệt. Đông Yết không thể chịu đựng hơn nữa, dâm đãng rên lên rồi bắn ra tinh hoa của mình.
- A! A, a...Ưm, thoải mái...
Dục vọng vẫn chưa tan biến, Vương Giải đưa tay phết một ít tinh dịch của cậu, đưa đến môi đỏ mông, dùng ngón tay phết dâm dịch khắp miệng cậu, rồi lại dùng hỗn hợp nước bọt và tinh dịch ấy đùa nghịch nhũ hoa của cậu. Đông Yết rùng mình, có vẻ cậu vẫn chưa thoát khỏi trạng thái mơ hồ, vô tình rên lên.
- Muốn... Tôi muốn nữa... Cho tôi...
Anh nhìn cậu, cười nhạt. Lật người cậu lại, anh hung hăng đâm vào mông cậu.
- Đồ dâm phụ em gặp ai cũng có thể cầu khát như vậy sao? Hả?
- A, không... Không phải... A! Sâu quá rồi... A, ha, ưm...

"Đông Yết, đêm nay tôi sẽ đâm chết em."



 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play