Không sai, Ôn Nhiễm vẫn còn nhớ chuyện xảy ra ngày đó, Tần Tô Tô rơi xuống Cự Uyên cốc bằng cách bất ngờ như thế nào, nàng cũng nhớ rõ, nàng cũng nhớ được vị tiên quân mặc đồ trắng này còn mưu tính bóp méo ký ức của nàng.
Ôn Nhiễm không biết vì sao hắn lại thất bại trong việc bóp méo ký ức của nàng, nhưng trực giác của nàng vẫn luôn rất đúng, cho nên nàng vẫn giả vờ như không nhớ rõ thì tốt hơn.
Không ngờ bây giờ lại bị lộ mất!
Thẩm Vật ngắm nghía sắc mặt ngày càng khó coi của Ôn Nhiễm, hắn dường như không thể hiểu được, cười nói: “Ngươi sợ cái gì? Chẳng phải ta đã chọn cứu ngươi rồi sao?”
Nếu lúc trước Thẩm Vật được xem như là một đoá hoa trên núi cao, vậy Thẩm Vật của hiện tại lại cười nói hoạt bát hơn nhiều, không còn bày ra bộ mặt trầm ổn hơn người nữa, mà lại khiến người khác cảm nhận được tính cách trẻ trung của hắn.
Nhưng Ôn Nhiễm chỉ cảm nhận được sự nguy hiểm, nàng lùi về phía sau một bước, khuôn mặt lộ ra nét cảm kích, “Sư huynh chọn cứu ta, đương nhiên là lòng ta cảm động muốn khóc, nhưng mà…”
Nàng không nói hết câu, khiến người khác phải nghĩ xa xôi.
Thẩm Vật dường như đang hoang mang, “Nhưng mà cái gì?”
“Như sư huynh đã nói, lòng ta vẫn cảm thấy thấp thỏm lo âu.”
“Quả nhiên là bị doạ sợ ư?” Giọng điệu của hắn toát ra sự quan tâm, nhưng hắn vẫn cứ cười. Nếu nói là đang quan tâm nàng, chi bằng nói là thưởng thức sự bất an của nàng thì đúng hơn, giống như là đang xem chuyện hài vậy.
Ôn Nhiễm phải cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt, “Tại sao lúc trước sư huynh lại nói muốn trở thành đạo lữ với ta?”
Thẩm Vật trừng mắt nhìn, “Đương nhiên là vì ta thích muội.”
Những lời tình sâu nghĩa nặng được hắn nói ra, dễ dàng như thể mua một món ăn trên đường vậy.
Ôn Nhiễm cứng đờ một chút, “Sư huynh thích ta, là vì lúc trước khi huynh bị thương nặng, lưu lạc ở bên ngoài thì được một cô gái dốc lòng chăm sóc sư huynh rất lâu. Sư huynh cảm thấy người đó là ta.”
Khuôn mặt Thẩm Vật biểu lộ như đang suy nghĩ gì đó.
Ôn Nhiễm suy nghĩ rất đơn giản, thay vì chờ Thẩm Vật phát hiện sự thật này rồi hắc hoá muốn giết chết nàng, không bằng nàng ngoan ngoãn nhận sai trước.
Nói không chừng hắn sẽ nể mặt tình cảm huynh muội nhiều năm, tha cho nàng một mạng.
Ôn Nhiễm suy nghĩ một lát để tìm từ, tiếp tục nói: “Thật ra người cứu huynh lúc trước chính là Tần Tô Tô, ta không biết tại sao huynh lại cho rằng người đó là ta, dù nói gì đi chăng nữa thì hôn ước giữa ta và huynh chính là một sai lầm, ta sẽ nghĩ cách để huỷ bỏ hôn ước.”
Lúc trước Thẩm Vật nói muốn trở thành đạo lữ với Ôn Nhiễm, Ôn Nhiễm vẫn còn là một cô gái có lòng ham hư vinh như bao người khác.
Nàng còn thật sự nghĩ rằng Thẩm Vật thích mình, hơn nữa hắn đúng là một đối tượng tốt để thành thân, nàng có lý do gì để từ chối chứ?
Nàng cũng chẳng hỏi vì sao Thẩm Vật lại muốn kết hôn với mình, suy cho cùng thì nàng cũng tự thấy bản thân mình có một khuôn mặt rất đẹp, Thẩm Vật lâu ngày sinh tình với nàng cũng là điều hiển nhiên.
Thẩm Vật hơi hơi nghiêng đầu, “Tại sao người cứu ta không phải là muội thì muội muốn huỷ hôn ước với ta?”
“Bởi vì người huynh thích chính là người đã cứu huynh chứ sao!”
Hắn cười như không cười, “Đâu ra cái kiểu nàng đã cứu ta thì ta phải thích nàng? Nếu thực sự có quy định như vậy thì lỡ như người cứu ta hôm đó là một tên ăn mày ở ven đường, hoặc là một bà lão tóc bạc, chẳng lẽ ta cũng phải cưới bọn họ?”
Lần đầu nghe thấy cách nói mới mẻ thoát tục như vậy, Ôn Nhiễm cũng không biết phải trả lời như thế nào, nàng nghi hoặc, “Cho nên… Huynh không thích người đã cứu mình sao?”
“Không thích.”
“Vậy tại sao huynh lại muốn cưới ta?”
“Đương nhiên là vì ta thích muội rồi.”
Hắn trả lời rất tự nhiên và thoải mái, thế nên lại càng khiến Ôn Nhiễm mất niềm tin vào lời nói của hắn, nàng vẫn còn đang trong trạng thái hoài nghi, “Hiện tại huynh đã biết người cứu huynh chính là Tần Tô Tô, nhưng lúc trước huynh lại không chọn cứu nàng, huynh không thấy áy náy trong lòng sao?”
“Đúng là có hơi áy náy.” Thẩm Vật thở dài, “Nếu sớm biết người cứu ta là muội ấy, ta nên biết ơn báo đáp mới phải.”
Ý ngoài lời, đáng ra nên cứu Tần Tô Tô mới đúng.
Đương nhiên Ôn Nhiễm sẽ nghĩ như vậy, đột nhiên lại nghe thấy hắn nói thêm một câu.
“Ít ra cũng phải nghĩ cách để nàng ta được toàn thây thì mới đúng.”
Ôn Nhiễm: “…”
Hắn bị cái quái gì vậy?