Ôn Nhiễm nhìn Thẩm Vật bước từng bước về phía mình. Tuy hắn đã thu kiếm lại, nhưng không hiểu sao nàng vẫn cảm nhận được sự nguy hiểm toát ra từ người hắn.
Vệt đỏ trên trán Ôn Nhiễm đã biến mất, nghĩa rằng ác chú ám trên người nàng đã được giải. Nhưng nàng vẫn không thể cử động vì pháp thuật giam cầm nàng vẫn còn đó.
Có vẻ đến cái hứng quan sát nàng Thẩm Vật còn chẳng có, hắn nâng tay lên, chạm nhẹ đầu ngón tay vào trán nàng, trong khoảnh khắc Ôn Nhiễm cảm giác có một phần ký ức được truyền vào đầu mình.
Hắn không đá Tần Tô Tô xuống vực sâu, mà do chính nàng ấy có tinh thần can trường muốn tự hy sinh, nên hắn mới đành bất đắc dĩ từ bỏ việc cứu Tần Tô tô. Giờ đây, hình tượng của hắn đã không còn tệ như trước.
Chốc lát sau, Thẩm Vật rút tay về, hắn lấy một chiếc khăn tay màu trắng ra chậm rãi lau tay mình, đôi mắt biết cười của hắn cong lên nhìn cô nàng hãy còn đang ngơ ngác, “Vừa xảy ra chuyện gì vậy?”
Mắt Ôn Nhiễm đờ đẫn, “Ta và Tần Tô Tô bị ma đầu bắt được, Tần Tô Tô quyết định hy sinh bản thân, Thẩm Vật không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể bỏ nàng, cứu ta.”
Thẩm Vật vứt khăn đi, cười nói: “Nói đúng lắm.”
Thoáng chốc đầu Ôn Nhiễm đã tỉnh táo trở lại, người nàng nhũn ra, mất hết sức lực ngã về trước. Thẩm Vật vươn tay đỡ bả vai nàng, không để nàng dựa vào người mình. Hắn liếc mắt nhìn nàng, có lẽ do cảm thấy nàng sẽ khiến quần áo của mình bị bẩn, hắn ghét bỏ “chậc” một tiếng.
Lần tiếp theo Ôn Nhiễm tỉnh lại, nàng đã nằm trên giường trong phòng mình. Vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của cha nàng.
“Nhiễm Nhiễm, cuối cùng con cũng tỉnh rồi!” Ôn Tuân kích động. Tuy ông đã đến tuổi hai trăm, còn có một đứa con gái lớn từng này, nhưng người tu tiên trông đều rất trẻ tuổi, thoạt nhìn Ôn Tuân cùng lắm chỉ mới 20-30, bề ngoài là một người thanh niên đẹp trai.
Ôn Nhiễm thoáng bình tĩnh lại, đau đầu xoa mày.
“Nhiễm Nhiễm, con khó chịu ở đâu?”
Ôn Nhiễm tựa đầu giường ngội dậy, nàng không đáp mà hỏi lại: “Sao con về đây được?”
“Thẩm Vật đưa con về.” Nói tới người đệ tử đắc ý của mình, giọng của Ôn Tuân toát lên sự vui vẻ, “Cha biết ngay nó là người tốt mà, dù là tu vi hay nhân phẩm cũng đều thuộc dạng xuất sắc trong lớp trẻ hiện nay. Nó dám đi vào nơi hiểm nguy để cứu con về là biết tình nghĩa nó dành cho con sâu đậm tới cỡ nào, chỉ tính riêng tấm lòng ấy thôi cũng đủ đề thành vị lang quân như ý của con rồi.”
Nghe thấy bốn chữ “Lang quân như ý”, khoé miệng Ôn Nhiễm co giật một cái.
Ôn Tuân lại thở dài, “Giờ Thẩm Vật đang xin vào động Tạo Hoá để chịu phạt, Nhiễm Nhiễm, đợi khi nào người con khoẻ hơn thì đến thăm nó đi.”
“Hắn tự xin chịu phạt ạ?”
“Đúng vậy, nó nghĩ Tô Tô chết là lỗi của mình, sự tội lỗi khiến nó chỉ có thể lựa chọn chịu phạt. Ít nhất có thể khiến lòng nhẹ nhõm bớt. À còn dì Tần của con nữa, lòng nàng cũng không dễ chịu gì cho cam, trong khoảng thời gian này con ráng đừng sinh mẫu thuẫn với nàng ấy.”
Dì Tần là Tần Uyển Uyển – Mẹ kế của Ôn Nhiễm. Tần Tô Tô là người cháu gái Tần Uyển Uyển đưa về đây, nói đi cũng phải nói lại, tuy Tần Tô Tô gọi Ôn Nhiễm là biểu tỷ những thật ra hai người hoàn toàn không có quan hệ huyết thống.
Dù sao Tần Tô Tô cũng không phải con gái mình, trước cái chết của nàng Ôn Tuân cũng chỉ có thể thở dài mà thôi.
Ngoài miệng thì Ôn Nhiễm đồng ý đợi khoẻ hơn sẽ đến thăm Thẩm Vật, nhưng mấy ngày trôi qua nàng lại chẳng đi lấy một lần. Con người nàng khá hoà đồng thân thiện, nghe tin nàng suýt chết, giờ còn ốm đau nằm trên giường, có rất nhiều người tới thăm nàng.
Ôn Nhiễm nằm trên giường một quãng thời gian cũng dưỡng bệnh đủ, tuy nàng là con gái trưởng lão Đăng Tiên Phủ nhưng nàng cũng là đệ tử của Vãn Tiên Phủ, làm sao có thể nằm mãi mà không đi tu luyện được. Đang suy nghĩ nên ra ngoài hôm nào thì có người vội vàng đến tìm.
“Ôn sư muội!” Một người thiếu niên mày kiếm mắt sáng thấy Ôn Nhiễm đang nhàm chán ngồi trên bàn đu dây trong viện để giết thời gian, lo lắng nói, “Muội nhanh đến giúp Đại sư huynh đi!”
Người thiếu niên này là nhị đệ tử của Đăng Tiên Phủ – Yến Thanh. Cũng giống như nhiều đệ tử khác, hắn rất tôn kính và khâm phục đại sư huynh Thẩm Vật – người vừa có thực lực mạnh mẽ lại ngay thẳng chính trực. Đối với bọn họ, Đại sư huynh như một mục tiêu để nỗ lực hướng tới.
Bình thường Yến Thanh đối xử với Ôn Nhiễm khá tốt, dù không muốn quan tâm tới chuyện của Thẩm Vật thì Ôn Nhiễm cũng không thể không nể tình: “Nhị sư huynh, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tần phu nhân tới tìm Đại sư huynh, Đại sư huynh mới bị phạt về nên đang rất yếu, sợ là Tần phu nhân tới kiếm chuyện!”
Hồi còn nhỏ, Yến Thanh lễ phép gọi Tần Uyển Uyển là sư mẫu thì bị Ôn Nhiễm rượt theo đánh ba đỉnh núi, kể từ đó hắn đổi thành gọi Tần Uyển Uyển là Tần phu nhân. Cũng nhờ “tấm gương tốt” này, hiện giờ những đệ tử khác cũng hiểu ngầm mà gọi Tần Uyển Uyển là Tần phu nhân.
Ôn Tuân cũng chẳng quan tâm. Giờ mà nhắc tới chuyện này cũng trở thành một cái gai đâm trong lòng Tần Uyển Uyển.
Ôn Nhiễm nằm lì trong viện của mình không chịu đi bất kì đâu, Tần Uyển Uyển không cách nào gây sự với nàng được, nên khi nghe đồn Thẩm Vật ra khỏi động Tạo Hoá mới chuyển qua gây sự với hắn à?
Lý do bà ta muốn kiếm chuyện với Thẩm Vật không cần nghĩ cũng đoán được.
Yến Thanh cho là Ôn Nhiễm vừa suýt chết nên còn đang sợ hãi, chưa bình tĩnh lại được. Nhưng phía Đại sư huynh lại không thể mặc kệ.
Hắn chỉ có thể dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục, “Cái chết của Tần sư muội là điều không ai muốn, nhưng người thì thường phân ai thân, ai không thân. Muội là vị hôn thê của Đại sư huynh, tất nhiên Đại sư huynh sẽ muốn cứu muội. Nếu đổi thành ta đi, tuy ta không đành lòng để người vô tội phải hy sinh, nhưng chắc chắn ta sẽ lựa chọn như Đại sư huynh. Vì cái chết của Tần sư muội, Đại sư huynh không những cam nguyện chịu phạt mà còn dằn vặt lương tâm tới tận bây giờ. Sư muội, trong khoảng thời gian này Đại sư huynh sống rất khổ sở……”
Nghe tin Thẩm Vật tự xin tới động Tạo Hoá để chịu phạt, Yến Thanh và vài vị sư đệ khác cũng từng lén đi thăm Thẩm Vật. Trong động Tạo Hoá một ngày có mười hai canh giờ, cứ cách ba canh giờ sẽ thay đổi thời tiết cực kì khắc nghiệt. Khi thì trời băng giá buốt, khi thì nắng rát da thịt, người ở trong đó bị tra tấn tới từng phút từng giây.
Yến Thanh và những người khác khuyên Thẩm Vật đi khỏi đó, nhưng Thẩm Vật lại nói hắn đáng phải chịu sự thống khổ này.
Đúng như Yến Thanh nói, người sẽ thường phân ai thân, ai không thân. Trong lòng họ tất nhiên Tần Tô Tô không thể so với vị Đại sư huynh cùng họ lớn lên.
Ôn Nhiễm thấy Yến Thanh sắp khóc, nhớ lại hồi nhỏ vị Nhị sư huynh này đã từng leo lên cây hái trái cây cho nàng, nàng bất đắc dĩ xoa xoa trán, cuối cùng vẫn đứng dậy, “Đi thôi.”
Yến Thanh bỏ qua buồn đau, vội vàng dẫn đường.
Sau núi đã đứng rất nhiều người, những người trẻ tuổi này đều mặc quần áo màu trắng, nên người phụ nữ mặc một bộ váy áo đỏ rực đứng giữa trở nên đặc biệt nổi bật.
Tần Uyển Uyển là một mỹ nhân, nhưng không tính là sắc nước hương trời. Tuy vậy từ người nàng lại toát ra sự xinh đẹp đáng yêu của cô bé nhà bên, năm đó cũng nhờ điểm này nên dù Ôn Tuân đã có người vợ là đệ nhất mỹ nhân vẫn bị Tần Uyển Uyển làm cho mê đắm