Lúc đấy cũng chỉ có Sanh Ngân ở đó nhưng Sanh Ngân đã bị ngất đi, chắc hẳn cũng không nhìn thấy được gì.
Miêu Tú Cúc hài lòng gật đầu, nghĩ tới nghĩ lui lại dặn dò Phúc Bảo: “Phúc Bảo, chuyện nhặt được Viên Đầu cũ này là điều may mắn của cháu, cho nên ngoại trừ mẹ cháu ra thì cháu không được kể chuyện này cho bất kỳ ai, bây giờ bà nội giữ Viên Đầu cũ này cho cháu, lát nữa sẽ nhờ người hỏi thăm một chút, nếu có thể bán được tiền thì sẽ giúp cháu bán đi và tích góp tiền cho cháu.”
Phúc Bảo có chút không hiểu, cô bé nghĩ rằng không phải mọi thứ trong nhà đều thuộc về mọi người sao? Tại sao không thể nói cho người khác để mọi người cùng nhau vui vẻ?
Miêu Tú Cúc nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của Phúc Bảo, không khỏi chọc chọc cái trán cô bé, than thở: “Đứa nhỏ ngốc này, sao cháu lại không hiểu gì thế! Aizzz!”
Bà ta có thể nhìn thấy rất rõ rằng những đứa trẻ trong nhà cũng sắp lớn cả rồi, con dâu mỗi nhà đều có kế hoạch riêng của mình, cái nhà này sớm muộn gì cũng phải ly tán. Bây giờ tạm thời sống chung chỉ vì chưa có điều kiện tách riêng ra mà thôi.
Bà ta đã có dự định đợi đến đầu xuân, tranh thủ khi đàn ông trong gia đình nghỉ làm có thời gian để đào đất, tự mình dùng đất để làm gạch sống* xây phòng. Người dân ở nông thôn chỉ mua gạch trong lò gạch nếu là gia đình giàu có, còn nếu không đủ điều kiện thì mọi người có thể dùng những viên gạch sống để xây nhà và chỉ dùng gạch được nung trong lò ở những chỗ quan trọng.
•      
Gạch sống: gạch làm bằng đất chỉ phơi nắng không nung.
Dần dần khi họ đã tích góp đủ gạch để xây nhà thì lúc đó lại tự xây nhà riêng, mấy anh em có thể chia nhà để ở.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play