Phúc Bảo gật đầu: “Đúng vậy, ông nội của tôi còn có ba mẹ em trai đều về, tôi và anh Thắng Thiên sẽ đi chung với họ, đến lúc đó mọi người sẽ ăn tết ở thôn Bình Khê.”
Hoắc Cẩm Trạch hơi gật đầu.
Nhiều người như vậy đều muốn đến thôn Bình Khê, tới lúc đó nơi kia nhất định rất náo nhiệt đi.
Anh ta đột nhiên nhớ đến năm đó, anh ta đi thôn Bình Khê đón anh trai anh ta.
Quá bận rộn, trong lòng cũng có nhiều tâm sự, thế cho nên anh ta cũng chưa xem kỹ thôn Bình Khê ra sao, cũng không thể nhìn kỹ núi Đại Cổn Tử.
Anh ta chỉ nhớ rõ, hôm rời khỏi kia, nhà và cây thôn Bình Khê đều trở thành cái bóng mờ nhạt, giống như bị một màn sương mù vây kín, mà đứa nhỏ ở nơi xa lớn tiếng hô “Tạm biệt”, giọng nói này dường như cứ vang mãi chẳng ngừng lại.
Anh ta còn nhớ rõ, tiếng bánh xe bò lăn trên trên con đường nhỏ của thôn, anh trai anh ta Hoắc Cẩm Vân đọc một bài thơ: Hương rượu lễ lan tỏa trong gió chiều, dáng hình em tôi đều nhớ như in.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT