Sau khi ăn cơm xong, Vu Kính Diệu còn phải về lại trường học của mình. Cậu bé là học sinh trường nội trú, bình thường đi ra cũng phải dành thời gian xin nghỉ, chỉ có cuối tuần mới được về nhà của mình.
Ngờ đâu, sau khi tạm biệt Phúc Bảo, cậu vừa mới ra khỏi cửa Đông trường học đã thấy một bóng người quen thuộc.
Khi nhìn thấy bóng người đó, cậu lập tức nhướng mày, tay như vô thức nắm chặt lại.
Tuy nhiên, sau khi siết chặt tay, cậu lại thấy hình như không đúng. Nghe ý trong lời chị gái thì bây giờ hai nhà đã hòa bình hữu hảo rồi, vậy cậu và Cố Thắng Thiên cũng không còn thù hằn gì nữa. Có phải hiềm khích lúc xưa nên được tiêu đi không?
Còn nữa... Cậu bé cũng muốn hỏi thăm chuyện Tiêu Định Khôn đó.
Lại nói, Cố Thắng Thiên lái cái xe đạp mượn được tới tìm Phúc Bảo, vừa duỗi đôi chân dài chống xe đạp ở đó một cái thì chợt nghe ai gọi tên mình. Anh ấy ngẩng đầu nhìn lên. Đây không phải là thằng nhóc nhà họ Vu kia à?
Hôm qua Cố Dược Tiến đã về học viện quân sự, đi ngang qua chỗ của anh ấy thì nói anh ấy biết ba mẹ anh ấy vào ở nhà họ Vu rồi, xong quan hệ người hai bên tốt đẹp ra làm sao. Bây giờ anh ấy thấy Vu Kính Diệu, tự nhiên cảm giác hơi là lạ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT