Hoắc Cẩm Trạc im lặng nhìn Phúc Bảo đứng ở phía trước. Khi cô quay người nói những lời này, đôi mắt sáng bừng nghiêm túc của cô giống như viên đá Obsidian rung động lòng người.
Cô đúng là một cô gái lương thiện.
Hoắc Cẩm Trạch khẽ nhoẻn miệng cười: “Cảm ơn cô, tôi hiểu ý của cô.”
Phúc Bảo đi rất nhanh, trời rất lạnh nhưng trán cô toát cả mồ hôi, may mà khi cô chạy đến đó không bị trễ giờ. Giáo sư Trần đang uống nước bằng chiếc ca tráng men, nhìn thấy Phúc Bảo bèn bảo cô mau chóng ngồi xuống.
Trong nhóm thảo luận, ngoại trừ mấy bạn học quen còn có cả Vu Tiểu Duyệt.
Từ sau lần Phúc Bảo nhận người thân, Vu Tiểu Duyệt luôn có cảm giác không tồn tại. Thậm chí trong cảm giác của Phúc Bảo, đã lâu lắm rồi cô ta không xuất hiện trên giảng đường. Không ngờ hôm nay cô ta lại đến buổi họp này.
Vu Tiểu Duyệt nhìn thấy Phúc Bảo, liếc qua cô một chút rồi sau đó thu ánh mắt lại, giống như không quen biết.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play