Ông cụ Vu ngây người một hồi lâu, sau đó bờ môi run rẩy, râu ria cũng run lên theo : “ Các con nói cái gì vậy, nói đã tìm được Nhu Nhu nhà chúng ta sao ? ”
Ninh Tuế Nguyệt bật khóc nói : “ Đúng đã tìm được rồi, con bé chính là Nhu Nhu, không thể sai được. ”
Chính là tháng đó, năm đó, trời đất lạnh lẽo, con bé bị người ta vất bỏ trên núi Đại Cổn Tử, được một ni cô nhặt được, ngoại hình lại giống mình như vậy. Trên đời sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy. Phúc Bảo chỉ có thể là con gái mình, là Nhu Nhu của mình, không thể nào sai được.
Ông cụ Vu vô cùng kích động, đến mức suýt nữa đứng không vững, lảo đảo một cái. Vu An Dân bị dọa đến mức vội vàng đỡ lấy: “Ba, ba đừng kích động, lần này thực sự là tìm được rồi.”
Lúc này giọng điệu ông cụ Vu cũng đã đã thay đổi, hơi thở yêu ớt, hai mắt đăm đăm: “Nhu Nhu ở đâu, Nhu Nhu đâu rồi? Không phải nói đã tìm được Nhu Nhu rồi sao?”
Vu An Dân vội nói : “ Ba, năm đó Nhu Nhu bị vất sau núi Đại Cổn Tử, sau nhiều trắc trở được một gia đình nuôi dưỡng. Người nhà đó đối xử rất tốt với con bé, cho con bé đi học, nó học rất giỏi.”
Ông cụ Vu khoát tay ngăn lại, lớn tiếng quát con trai: “Nói kết quả đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT