Lúc đó thầy giáo Hoắc nhìn thấy khăn quàng cổ của Tiêu Định Khôn, trái lại cảm thấy bất ngờ, nhìn Phúc Bảo một cái, chẳng qua cũng không hỏi gì cả. Thế nhưng Phúc Bảo lại cảm thấy giống như bị người khác nhìn thấu tâm tư vậy.
Bây giờ Phúc Bảo nghe được mấy người bạn cùng phòng ký túc xá trêu đùa loạn cả lên, liền nói: “Nói linh tinh cái gì vậy chứ, người ta có khăn quàng cổ rồi, không cần chúng ta đan cho, lại nói nữa, mình đan khăn quàng cổ tặng cho anh trai mình lại là một chuyện khác, đan khăn quàng cổ tặng cho người ngoài lại là một chuyện khác nữa rồi.”
Lời này nói ra đều khiến mọi người bật cười: “Đều là anh trai, sao mà lại không giống nhau cơ chứ?”
Phúc Bảo chớp chớp đôi mắt, trái tim nói rằng có thể giống nhau sao? Điều đó chính là có ý nghĩa không giống nhau, đây không phải là biết rõ rồi mà vẫn cố ý hỏi sao?
Mọi người tiếp tục trêu chọc, ngay đến cả Vương Mĩ Phương đều nói: “Kỳ thực nói ra thì, cậu đáng ra là nên tặng cho đồng chí Tiêu một phần quà, dù sao thì người ta cũng cho chúng ta mượn máy ảnh, chúng ta chụp biết bao nhiêu là tấm ảnh đẹp như thế, cũng đều là nhờ người ta mà.”
Bọn họ chụp các loại ảnh tập thể rồi các loại ảnh cá nhân, vòng quanh khắp khuôn viên trường để chụp ảnh, bây giờ ảnh cũng đã rửa ra rồi, được đặt trong khung treo ở trong phòng ký túc xá vài tấm, từng người cũng gửi về nhà mấy tấm, mọi người đều vô cùng hài lòng.
Mọi người vừa nghe, đều ào ào tán thành, ngay sau đó Lý Quyên Nhi cười nói: “Vậy thì chúng ta liền công khai đề cử Phúc Bảo của chúng ta làm đại diện, đi tặng cho đồng chí Tiêu một phần quà, thể hiện sự cảm kích từ tận đáy lòng của chúng ta.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT