Rất nhiều năm sau, không riêng gì Phúc Bảo mà đến bạn bè cùng phòng của Phúc Bảo lúc hoài niệm về cuộc sống đại học cũng sẽ cảm khái. Bốn năm ở đại học Bắc Kinh đã giúp tôi luyện các cô và ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đời các cô sau này.
Ngay giờ khắc này, trên gương mặt trẻ tuổi của các cô tràn ngập nụ cười thanh xuân. Sau khi quay về từ buổi diễn thuyết, bắt đầu bàn bạc xem trưa hôm nay đến căn tin ăn gì. Ngay lúc này có một nam sinh chạy đến trước mặt các cô: “Bạn học Cố Đan Dương, mình…”
Trên mặt cậu hơi đỏ, nhưng vẫn mạnh dạn nói: “Mình tên Vương Phấn Tấn, mình có thể mời cậu đi uống cà phê không?”
Mấy người bạn cùng phòng hai mắt nhìn nhau, hiểu được ý của nam sinh này, nháy mắt ra hiệu với Phúc Bảo: “Phúc Bảo, cậu có đi không?”
Ngoại hình của Phúc Bảo thật sự rất bắt mắt rồi, trên sân trường Đại học Sư phạm cũng không có ai đẹp hơn cô. Huống hồ hội biểu diễn trong đợt huấn luyện quân sự trước đó cô biểu hiện rất xuất sắc càng khiến cho mọi người để ý, đã sớm hấp dẫn nhiều ánh của mấy nam sinh. Những người khác đều nói bóng gió sau lưng, còn bạo dạn chạy đến trước mặt như bạn học này thì thật sự rất ít.
Phúc Bảo lắc đầu: “Cảm ơn cậu nhé nhưng mà mình vẫn muốn đi căng tin ăn cơm với bạn học của mình hơn.”
Nam sinh kia nghe vậy thì trên mặt vừa xanh lại vừa đỏ. Đột nhiên cậu ta ý thức được mình đã phạm một sai lầm rất lớn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT