Quay trở lại ký túc xá mệt đến rã rời, đôi mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà không buồn nhúc nhích. Nhưng như vậy không được, bọn họ phải dậy để tắm rửa, giặt quần áo và ăn uống.
Mà đối với Lý Quyên Nhi, điều này chính là một đả kích khác. Cô ấy cố gắng cạnh tranh chức trung đội trưởng ở chỗ bọn họ, trung đội trưởng là người có thể phụ trách hô khẩu hiệu nghiêm nghỉ, còn có thể làm người đi đầu dẫn dắt mọi người cùng đi, vô cùng oai phong. Nhưng bất hạnh là Lý Quyên Nhi lại một lần nữa bị Vu Tiểu Duyệt cướp mất một cách thảm hại.
Lý Quyên Nhi không chịu nổi nữa: “Tại sao chuyện gì cũng đều là cậu ta?”
Thật ra Phùng Mỹ Ni không có dã tâm gì cả, cô ấy cũng không muốn làm trung đội trưởng. Nhưng nhìn thấy tình hình này, cô ấy cũng cảm thấy Vi Tiểu Duyệt hơi quá đáng và quá khoe khoang.
Người bình thường không thể hoan nghênh kiểu người khoe khoang như vậy.
Phùng Mỹ Ni nhíu mày, khẽ nói: “Cậu ta ăn thịt nhưng không cho người ta húp canh.”
Lý Quyên Nhi: “Mình cũng có nói chuyện với mấy người Vương Tuệ, trong lòng bọn họ cũng rất khó chịu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT