Lần này con trai bà ta thi rất tốt, rất có thể được làm quan trên rồi, sao đám người này lại không nịnh bợ bà ta chút nào, lại còn trêu chọc mình vì Phúc Bảo và Cố Thắng Thiên?
Bọn họ cho là chắc chắn Phúc Bảo và Cố Thắng Thiên sẽ thi đậu sao? Cứ thế mà chà đạp mình vì Phúc Bảo và Cố Thắng Thiên sao?
Bà ta giậm chân: “Vậy các người đừng quên lời của mình đó. Cứ đợi đấy mà xem!”
Tuy nhiên, mọi người nghe thấy lời này thì cứ như căn bản không nghe được vậy. Mấy người bên cạnh đó nói chuyện riêng với nhau, cười ha ha, hoàn toàn không để ý bà ta.
Vợ của Nhiếp Lão Tam cắn răng: “Tôi cũng không tin. Sao lại thế này chứ!”
Tuy nhiên, tất nhiên là bà ta không hiểu, rằng mấy năm nay mọi người đều nhận ra Phúc Bảo là đứa bé tốt, tính cách vốn lương thiện. Tất nhiên những người già trong thôn sẽ thích người tốt rồi, huống chi Phúc Bảo còn từng giúp đỡ mọi người, xem như là đã cứu mạng mọi người.
Lúc này đừng nói là Phúc Bảo và Cố Thắng Thiên rất có thể cũng sắp làm lãnh đạo rồi, mà dù bọn họ có không thi đậu, rớt mất, mấy người già cũng không muốn thấy bất kỳ ai nói Phúc Bảo như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT