Trần Thuý Nhi cũng thở dài: “Chúng ta phải nghĩ cách thôi, nhưng làm thế nào đây?”
Cô ấy ngước cằm lên, nhớ đến ba mẹ mình: “Mình đoán ba mẹ ở nhà không biết lo lắng như thế nào, bọn họ cũng không biết tình hình trong huyện.”
Không nhắc đến gia đình còn đỡ, vừa nhắc đến gia đình là khoé mắt mọi người lại đỏ hoe.
Làm sao Phúc Bảo không nhớ nhà được, có lẽ lúc này trong nhà đã lò sưởi nóng hừng hực, trong nồi lớn đang nấu cháo và cả bánh bột ngô vàng óng ánh dính trên mép nồi, vừa mềm vừa nóng hôi hổi, ăn một miếng mà bỏng cả răng.
Nghĩ đến thấy lòng thật chua xót, có lẽ ba mẹ ở nhà cũng vô cùng sốt ruột.
Nhưng bây giờ nghĩ đến những điều này cũng vô ích, nhất là lúc này ba mẹ muốn bay đến cũng không được. Chỉ có thể tự mình nghĩ cách thôi.
Cô bình tĩnh suy nghĩ: “Mấy ngày nay khi chúng ta lấy hạt bắp đổi lấy lương khô, mình nhìn thấy có mấy người lén lén lút lút ở bên cạnh, có lẽ bọn họ đang đổi chác trong chợ đen ở huyện. Mình nghe nói đổi chác trong chợ đen có nơi cố định, nhưng người bình thường không biết, phải lấy được thông tin từ chỗ bọn họ. Hôm nay tan học, chúng ta đi đến đó xem thử xem có thể lấy được địa điểm đổi chác trong chợ đen không.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT