Cho dù mọi người vẫn gọi cô là Phúc Bảo, vẫn hay trêu đùa cô rằng cô nhóc này thật đáng yêu, nhưng trong lòng bọn họ lại coi cô là vị cứu tinh.
Bản thân Phúc Bảo lại không để ý lắm, nên làm gì thì làm cái đó, trong lòng rất bình thản. Cô biết xách cái bô đi đổ nước bẩn vào mỗi sáng sớm, biết sau khi ăn cơm xong sẽ cọ nổi rửa bát giúp gia đình. Đương nhiên cô cũng biết vác giỏ trúc đi lên núi săn thú cắt cỏ và bắt côn trùng gì đó.
Dần dần mọi người cũng cảm thấy Phúc Bảo giống như bao đứa trẻ khác, cô chính là một cô nhóc bình thường.
Nhưng Trần Thuý Nhi lại cảm thấy không giống như vậy.
Phúc Bảo lớn lên rất khác so với những đứa trẻ khác trong thôn.
Mười năm tuổi Phúc Bảo đã là một người thiếu nữ yêu kiều duyên dáng, không còn là đứa trẻ con thời còn thơ ấu nữa. Cô có làn da trắng như tuyết, gương mặt như tranh vẽ, xinh đẹp đến nỗi giống như những mỹ nhân cổ trang được tạo hình trong tranh minh họa sách giáo khoa vậy.
Giống như bây giờ cô đang mỉm cười nhìn mình, đôi mắt hạnh nhân giống như vũng nước suối đọng lại trong núi sâu sau cơn mưa xuân, vừa trong veo vừa dịu dàng khiến lòng người ta dần dần bình tĩnh lại sau cơn bực tức nổi nóng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT