Nhiếp Đại Sơn ngẩng đầu lên nhìn hai đứa trẻ một cái: “Có lẽ là có thể đấy, hai đứa nhìn xem chỗ này đã có thể cọ ra được một ít bột rồi, chỉ có điều là sức lực của hai đứa tương đối nhỏ, không giã nát được.”
Nói xong, anh lấy cục đá ở trong tay Phúc Bảo qua rồi nói: “Để anh thử một chút xem sao.”
Phúc Bảo nhanh chóng đưa cục đá qua cho Nhiếp Đại Sơn. 
Nhiếp Đại Sơn hiện tại dáng vẻ trông thật là tráng kiện, hai cánh tay thô to có thể nhấc bổng cả Phúc Bảo và Cố Thắng Thiên lên.
Cậu ta cũng cần sức lực, nhận cục đá kia qua, bắt đầu chậm rãi mà dùng lực đập lên những chiếc rễ cây dương xỉ kia.
Phúc Bảo và Cố Thắng Thiên nhìn chằm chằm không cả chớp mắt.
Hai đứa trẻ con như đã được mở mang kiến thức rồi, sức lực của anh Đại Sơn lớn thật đấy, hai người bọn họ đập cả nửa ngày cũng không thấy rễ cây dương xỉ có động tĩnh gì, bây giờ rắc rắc hai cái đã bị đập bẹp xuống, tách ra thành nhiều mảnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play