Ở trong thư, trước tiên Tiêu Định Khôn nói anh trước đó anh được phái đến một nơi nào đó để làm việc, cho nên chưa bao giờ nhận được thư của cô, sau đó để cho cô yên tâm, nói mặc dù trễ nhưng sẽ không thiếu lương thực. Rồi hỏi cô tình huống hiện tại, bảo cô nhỡ có chuyện gì thì phải cẩn thận. Cuối cùng, anh hỏi có cần tiền và thức ăn không, nếu cần, anh định ra ngoài gửi một túi tới.
Phúc Bảo lăn qua lộn lại nhìn lá thư này, cuối cùng lấy giấy nháp, bắt đầu viết thư hồi âm cho Tiêu Định Khôn.
Cô viết tình hình bây giờ ở đại đội sản xuất Bình Khê trước, cuối cùng nhắc tới nỗi lo lắng của mình.
“Trước kia anh Định Khôn cho em ăn mì xào, trong lòng em rất thỏa mãn, rất hạnh phúc, cảm thấy cuộc sống thật tốt. Nhưng bây giờ, một mình em ăn ngon mà trong lòng lại không dễ chịu, em nghĩ những người khác trong đại đội sản xuất có thể bị đói, là em không thoải mái. Em nên làm như thế nào mới có thể để trái tim mình an tịnh?”
“Anh Định Khôn, anh hiểu biết nhiều, kiến thức nhiều, anh nói xem nên làm gì với lương thực? Làm sao mới có thể giúp mọi người được ăn cơm no?”
Viết xong những lời này sau, cô lại cảm thấy mình ra đề khó cho anh Định Khôn.
Sao anh có thể biết nên làm cái gì bây giờ, anh cũng không phải là thần tiên?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play