Lưu Chiêu Đệ nhớ Miêu Tú Cúc nói, nói mình mua thêm một chút lương thực, nói mình đừng bán ngũ cốc, là mình không nghe. Nhưng Miêu Tú Cúc nhất định là tồn trữ lương thực, đúng, là như vậy.
Cho nên Lưu Chiêu Đệ lập tức nhào tới, trong mắt lóe sáng: “Mẹ, mẹ, mẹ nói chuyện này nên làm thế nào, làm sao sống được đây? Đều là con dâu cháu gái của mẹ, đó là cháu gái ruột của mẹ, mẹ không thể không quản. Mẹ, mẹ nói nên làm sao bây giờ?”
Miêu Tú Cúc nhìn đứa con dâu đáng thương, nhìn bộ đồ bằng sợi tổng hợp dính bùn của con dâu, nhìn đầu tóc, mặt mũi con dâu đầy nước mưa và nước mắt.
Miêu Tú Cúc thở dài: “Con dâu tốt của mẹ, mẹ còn trông cậy vào con mua đồ bằng sợi tổng hợp cho mẹ, con nói sao mẹ cứ ngu như vậy, không biết chuyển lời để con dâu của mẹ mua sợi tổng hợp cho mẹ? Con nói sao mẹ ngu như vậy! Ôi chao!”
Lưu Chiêu Đệ nghe vậy, trên mặt nhất thời xấu hổ đỏ bừng, cơ hồ hận không thể tìm được một cái lỗ nẻ để chui vào. Lưu Chiêu Đệ che mặt, khóc lóc nằm trên đất.
Chính mình bán ngũ cốc để mua đồ sợi tổng hợp, rêu rao phải làm giống vậy, còn nói như vậy với mẹ!
Mình sai rồi, sai rồi, sai hoàn toàn rồi!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play