Mọi người vội tiến tới nhìn, mỗi một người đều hâm mộ đến chết, nói Lưu Chiêu Đệ thật là có phúc. Chọc cười Lưu Chiêu Đệ không thể khép miệng, đúng lúc nhìn thấy Miêu Tú Cúc, Lưu Chiêu Đệ đong đưa: “Mẹ, mẹ xem mẹ mặc gì kìa, đã nhiều năm rồi, sớm biết vậy con mua cả cho mẹ mặc...”
Miêu Tú Cúc:
“Mẹ cám ơn con còn nhớ đến mẹ!”
Nói xong, Miêu Tú Cúc trực tiếp nói chuyện với bà nội Hồ.
Mà Lưu Chiêu Đệ khoe khoang làm cho người xung quanh không ngừng hâm mộ, mọi người cũng nhỏ giọng thảo luận, thậm chí có người nói: “Sớm biết vậy chúng ta cũng giao lương thực, dù sao tháng sau sắp phải thu hoạch lúa mì, tôi không thiếu lương thực!”
Bên này, một đám phụ nữ ríu rít, sao Trần Hữu Phúc có thể không nghe thấy, ông ta tối sầm mặt, không nói một câu.
Làm một đại đội trưởng, ông ta ra quyết định là làm. Trong suy nghĩ của ông ta, mọi người có thể không có đồ mới mặc, nhưng không thể không có lương thực ăn, lương thực đó là ranh giới cuối cùng của mạng sống, là cái cơ bản để có thể tiếp tục sinh tồn!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play