Lưu Quế Chi bất đắc dĩ cười, trong lúc cười vừa không nỡ ăn lòng đỏ, vừa vui vẻ yên tâm: “Đứa nhỏ này thật là!”
Cố Vệ Đông: “Ba bọn anh ăn, em ngồi nhìn, đây là sao. Sau này em dứt khoát luộc bốn quả, hoặc là luộc hai quả mỗi người một nửa, bằng không con ăn cũng không thấy ngon.”
Lưu Quế Chi không biết làm sao: “Em cảm thấy em không làm gì việc nặng, lại không mệt mỏi đầu óc để học tập. Không phải em ăn trứng gà sẽ lãng phí sao?”
Phúc Bảo nhẹ nhàng thở dài: “Mẹ ơi, mẹ không ăn, con và anh Thắng Thiên cũng không ăn được. Con đọc sách nói cho chúng con phải hiếu thảo ba mẹ, khi chúng con làm con, sao có thể nhìn mẹ không ăn, mình chúng con ăn ngon? Mẹ nói có đúng không?”
Cố Thắng Thiên không cẩn thận, không chú ý điều này, bây giờ nửa quả trứng gà đã sắp vào trong bụng, nghe Phúc Bảo nói vậy thì hận không thể móc ra.
Cố Thắng Thiên ho khan, hấp tấp nói: “Đúng, Phúc Bảo nói có lý! Phúc Bảo nói đúng!”
Cố Vệ Đông: “Em nghe con đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play