Hoắc Cẩm Vân nghe vậy, nhất thời hiểu ra, anh ta gật đầu: “Được, Phúc Bảo, anh tin em, anh cũng biết nên làm như thế nào. Em nói đúng, lúa mạch, không thể bán.”
Khi Phúc Bảo nghe vậy, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Có lúa mạch ở trong tay, có lẽ sẽ bị đói, nhưng không có người chết.  Ít nhất không có người chết!
Cô ngước mắt lên, nhìn về phía Hoắc Cẩm Vân lần nữa, người này là thầy của cô năm năm.
“Cám ơn thầy,  thầy Hoắc, người tốt có báo đáp. Thầy Hoắc nhất định có thể có được thứ mình muốn nhất.”
Nói xong, Phúc Bảo xoay người chạy đi.
Hoắc Cẩm Vân ngẩn người tại đó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play