Áo bông mỏng này cũng do chị dâu bên nhà mẹ của Lưu Quế Chi cho. Vì nó hơi lớn nên cô ấy khâu lại cổ áo và vạt áo cho Phúc Bảo mặc. Đợi hai năm nữa, Phúc Bảo lớn hơn thì lại tháo ra rồi mặc tiếp.
Sau khi mặc vào, Phúc Bảo thấy người ấm áp hơn hẳn, vui vẻ xoay vòng vòng trong phòng.
Mưa dầm mấy ngày rốt cuộc cũng đã tạnh ráo, Phúc Bảo theo Cố Thắng Thiên và Tú Ni cùng lên núi hái rau dại và nấm. Đã vào mùa lạnh, không dễ gì tìm được rau dại, chỉ trông chờ vào vận may.
Lũ trẻ đều trạc tuổi nhau, mỗi đứa cắp theo một cái rổ đi theo hướng đường núi. Lúc chuẩn bị lên núi thì lại gặp được mấy đứa trẻ trong đại đội sản xuất cũng muốn đi nhặt.
Dẫn đầu là Nhiếp Đại Sơn, con trai của anh trai Nhiếp Lão Tam. Năm nay cậu ta tám tuổi nhưng thân hình đã cao to, là đứa cầm đầu những đứa kia.
Cậu ta dắt theo hai đứa em trai là Đại Tráng và Đại Ngưu, còn có Sinh Kim, Sinh Ngân, tổng cộng năm đứa nhóc.
Lúc Phúc Bảo nhìn thấy lũ trẻ Nhiếp Đại Sơn, gương mặt đang tươi cười lập tức biến mất. Cô bé nắm chặt cái rổ trong tay, nép mình vào người Cố Thắng Thiên.
Cố Thắng Thiên cau mày nhìn mấy đứa trẻ nhà họ Nhiếp rồi lại nhìn Phúc Bảo. Cậu đưa tay nắm lấy tay Phúc Bảo: “Đừng sợ, bây giờ em là em gái của anh!”
Nhiếp Đại Sơn vừa nghe thì không vui, dài mặt ra nhìn Phúc Bảo.
Phúc Bảo bị cậu ta nhìn như vậy thì ngượng ngùng cắn môi, đành lí nhí chào: “Anh Đại Sơn.”
Giọng cô bé nhỏ nhẹ mềm mại như bánh ngọt.
Nhiếp Đại Sơn mắt đỏ hoe vội quay mặt đi chỗ khác. Cậu ta lạnh lùng nói: “Mày đã đến nhà họ Cố làm em của người ta rồi, còn gọi tao là anh làm gì!”
Phúc Bảo nghe vậy thì mắt cũng đỏ hoe, cúi đầu không nói gì nữa.
Trước kia, khi cô bé ở nhà họ Nhiếp, Nhiếp Đại Sơn là anh họ của cô bé. Cậu ta thường đến nhà Nhiếp Lão Tam tìm cô bé chơi, lại lén lút dúi cho một túi đậu phộng để ăn.
Sinh Ngân ở bên cạnh nhìn thấy thì nheo mắt lại. Con bé khịt mũi: “Anh Đại Sơn, anh hứa dẫn tụi em lên núi tìm dương xỉ mà. Chúng ta đi nhanh đi.”
Nhiếp Đại Sơn không nói gì, cũng không cử động. Cậu ta vẫn đang nhìn Phúc Bảo.
Phúc Bảo bị cậu ta nhìn đến không dám ngẩng đầu lên.
Cố Thắng Thiên thấy vậy thì rất bực mình, nắm chặt tay Phúc Bảo: “Mày cũng có em gái còn nhìn chằm chằm em gái tao làm gì! Đường rộng lắm, đi qua một bên đi, đừng có cản đường!”
Nói rồi cậu dẫn theo Phúc Bảo và Tú Ni định lên núi.
Nhiếp Đại Sơn vẫn không nhúc nhích.
Nhiếp Đại Tráng và Nhiếp Đại Ngưu chạy tới cản đường Cố Thắng Thiên: “Cố Thắng Thiên, mày làm gì ngang ngược vậy. Mày xem thường ai hả?”
Mặt Cố Thắng Thiên đỏ bừng vì tức giận: “Tránh ra, không thì tao không khách sáo đâu đấy!”
Nhiếp Đại Tráng, Nhiếp Đại Ngưu cũng trạc tuổi Cố Thắng Thiên, lúc này cố ý muốn bắt nạt Cố Thắng Thiên: “Không tránh đấy, rồi làm sao? Mày có bản lĩnh thì bay qua đi!”
Cố Thắng Thiên tuy còn nhỏ nhưng chưa từng bị ức hiếp như vậy. Thường ngày cậu có cả đống anh, ở Đại đội sản xuất Bình Khê này cậu chả sợ đứa nào? Thế là cậu bước tới đẩy Nhiếp Đại Tráng ra. Nhiếp Đại Tráng bị đẩy thì lảo đảo thiếu chút nữa đã té ngã. Mấy đứa trẻ con đều tức khí lên xông vào đánh nhau.
Phúc Bảo và Tú Ni nhìn thấy rất sốt ruột. Phe Nhiếp Đại Tráng và Nhiếp Đại Ngưu có hai đứa. Hai đánh một, người chịu thiệt nhất định là Cố Thắng Thiên rồi?
Phúc Bảo dậm chân: “Buông ra, buông ra, các anh đừng đánh anh em!”
Sinh Ngân ở bên cạnh, bực bội dẫu môi: “Mẹ em nói đúng lắm mà. Nó là cái đồ vong ân phụ nghĩa. Lúc trước ăn của nhà em, uống của nhà em, bây giờ vừa sang nhà khác đã gọi anh thân thiết như vậy.”
Nhiếp Đại Sơn cau mày, không hé răng.
Em gái mình yêu thương tự dưng lại thành em của người khác thật không dễ chịu chút nào.
Phúc Bảo thấy Cố Thắng Thiên bị đè xuống đất thì nước mắt tuôn rơi. Cô bé vội vàng chạy đến muốn kéo Nhiếp Đại Tráng ra: “Mấy anh đều là người xấu, người xấu. Mấy anh sao lại đánh anh của tôi. Mấy anh buông ra mau!”
Nhiếp Đại Tráng đang hăng máu, vô thức mà hất tay ra. Phúc Bảo đứng không vững nên lảo đảo rồi ngã dập mông xuống đất.
Nhiếp Đại Sơn thấy vậy vội vàng chạy đến đỡ cô bé.
Sau khi Phúc Bảo té ngã thì tay lấm lem bùn đất, nhưng trong đầu chỉ nghĩ đến Cố Thắng Thiên. Cô bé nước mắt lưng tròng mà cầu xin: “Anh Đại Sơn, anh đừng để mấy anh ấy đánh anh em. Đó là anh của em. Nhà họ Nhiếp không cần em nữa nhưng nhà họ Cố cần em. Em bây giờ là người của nhà họ Cố rồi!”
Nhiếp Đại Sơn thấy cô bé nước mắt lã chã thì trong lòng đột nhiên tức giận. Cậu ta đột ngột đứng dậy: “Đừng đánh nữa. Đánh cái gì mà đánh!”
Nhiếp Đại Tráng và Nhiếp Đại Ngưu rất nghe lời Nhiếp Đại Sơn, lập tức dừng tay. Tuy nhiên, Cố Thắng Thiên vừa bò dậy thì lại không chịu thôi, định nhào đến đánh tiếp khiến Tú Ni và Phúc Bảo phải cản lại.